Đã lâu rồi
Ta vô tình để lạc mất vần thơ
Ngày trở trăn nhìn con chữ bơ thờ
Đêm lặng lẽ năm canh dài thức đợi
Tận trên cao dải thiên hà vời vợi
Mấy vì sao buồn bã cúi đầu
Có biết chăng ta cứ mãi âu sầu
Nhìn bốn phía hồn ngập đầy tê tái ?
Nghe chán ngán câu nhân tình thế thái
Đời bể dâu đen trắng xót lòng
Hạ hanh hao mà ngỡ trời đông
Cơn buốt giá tận cùng tâm thức
Đằng trước mặt là tối tăm bờ vực
Phía sau lưng trận bão tố điên cuồng
Ta nghi ngờ cả hai chữ yêu thương
Lời mật ngọt giờ chỉ toàn cay đắng
Giờ chỉ thích một mình nơi hoang vắng
Ngắm dòng sông trơ cạn đáy xa nguồn
Về với ta góp nhặt sợi tơ vương
Vần thơ hỡi…cùng ta cao giọng hát !
Trả lờiXóaVƯƠNG TÌNH
Chỉ có duyên không nợ
Nên hai đứa bơ vơ
Em cô đơn bến lở
Anh gió bụi cát mờ
Dang dở... Ôi! Dang dở...
Vẫn biết... Lòng không nỡ
Cứ ôm tình, ngẩn ngơ
Để tình treo trong thơ...
Để tình theo trong mơ...
dovaden2010
Để tình treo trong thơ...
XóaĐể tình theo trong mơ...
Đọc hoài mà cứ vấp, treo...thơ..., theo...mơ...
Vì "vương" gây "vướng" nên "vấp"...
XóaHi hi hi...
---
DVD viết 2 câu cuối theo kiểu
"Nồi đồng nấu ốc,
Nồi đất nấu ếch"
nếu đọc nhanh thì dễ bị vấp...
nếu muốn không bị vấp thì phải đọc thật chậm,
đọc càng chậm càng thấm "vương"...
Hi hi...
Xóa