29 tháng 7, 2020

TANKA 41






vần thơ
trôi biền biệt
nhớ tiếc
tháng ngày qua
tình xót xa…
















28 tháng 7, 2020

TANKA 40









tựa bờ vai
trao ai câu hò hẹn
tơ duyên bén
chiếc kén thêm ấm nồng
nào ngại gì bão dông?...









TANKA 39






êm đềm
khúc hát ru
mùa thu
vừa qua ngõ
câu nhung nhớ…













26 tháng 7, 2020

TAN VỠ







cơn mưa chiều vừa mới ghé ngang đây
ngồi ôm gối dỗ dành đừng khóc lóc
nghĩ sao mình thật giống là con ngốc
cứ ngu ngơ khờ dại trước tình đời

đã bao lần giọt lệ mãi tuôn rơi
khi đứng trước lời đãi bôi ngoa ngoắt
chuyện ảo hư mà tưởng như là thật
nên vội vàng phơi trải hết tâm tư

tội vần thơ cứ tủi phận thẫn thờ
và tiếc nuối những ngày hồng cổ tích
chiều ốc đảo mây sầu giăng nghìn nghịt
nụ cười buồn phai nhạt ở vành môi

tình thiên thu giờ đã vỡ tan rồi
thôi xấp mặt giấu đi niềm trăn trở
mưa đã tạnh… khoác áo hoa xuống phố
biết đâu chừng nhặt được tứ thơ vui

mưa đã tạnh… khoác áo hoa xuống phố
biết đâu chừng nhặt được tứ thơ vui










VỚI ANH...






đâu có gì để anh phải ngạc nhiên
em con gái mà tính tình gia trưởng
làm chị mấy thằng em trai ương bướng
bởi vậy nên khí phách có ngang tàng

anh bảo rằng em giống cánh đồng hoang
hơi thiêu thiếu chút dịu dàng nữ tính
chuyện tình cảm em âm thầm giấu kín
cứ lặng thinh… vô cảm… lạnh lùng

nào biết rằng cơn buốt giá đêm đông
là lửa hạ ấm nồng mùa thiếu nữ
vẫn biết luyến lưu ánh nhìn tư lự
vẫn thích ngọt ngào êm ả vần thơ

nếu quen em xin anh chớ nghi ngờ
sau vỏ bọc lạnh lùng đạo mạo
bên học trò em chỉ là cô giáo
suốt tháng ngày lo dạy dỗ bảo ban

đừng so sánh em với cánh đồng hoang
với anh… em chẳng hề gia trưởng
sẽ không ngang tàng ương bướng
em sẽ thật dịu dàng… thật nữ tính… thật hiền ngoan!










25 tháng 7, 2020

NGŨ NGÔN HẠNH PHÚC






tách cà phê nghi ngút
ốc đảo thật yên bình
nghiên mực cùng giấy bút
đợi chờ vần thơ anh

cách nửa vòng trái đất
em ngồi sưởi nắng vàng
nhớ dáng hình lẩn khuất
anh… và chiều lang thang

đâu ngại gì khoảng cách
bờ Đông nhớ bờ Tây
đã bao lần hồn phách
theo anh qua tháng ngày

em mơ màng câu sáu
anh câu tám ngọt vần
quên mùa về dông bão
xướng họa càng thêm thân




















NẾU CHO EM ĐIỀU ƯỚC







nếu cho em điều ước
em ước gì chẳng biết làm thơ
sống vô tư chẳng mong ngóng đợi chờ
hồn trong veo tựa suối nguồn êm ả

làm thơ chi để tháng ngày buồn bã
ngồi níu mây gọi gió lưng trời
có nhiều đêm thờ thẫn ngắm sao rơi
rồi tủi phận suốt canh trường thao thức

men thơ cũ đã trôi theo dòng nước
buổi chiều thu tan tác lá xa cành
nỗi ngỡ ngàng khi cách trở phượng oanh
hờn giấy bút thơ rũ sầu ảm đạm

tội cho vần sáu tám
cứ ngẩn ngơ trĩu nặng u hoài
đăm đắm nhìn ngà ngọc đã phôi phai
mà nhớ tiếc… trăm năm vừa đánh mất…








24 tháng 7, 2020

CHÌM KHUẤT VỚI MUÔN TRÙNG







cứ ngỡ mình sẽ khóc
lu loa như mọi lần
tội dáng hình cô độc
lạc loài từng bước chân

vườn xưa sao quạnh vắng
lau lách phủ giăng đầy
bên tai còn văng vẳng
lời ấm nồng quanh đây

tất cả là hư ảo…
huyễn hoặc ta một thời
chỉ là cơn dông bão
giữa mờ mịt biển khơi

oằn vai ta gánh chịu
lệ chảy ngược vào trong
đôi môi cười như mếu
ta nhìn ta lạnh lùng

chuyện ngày xa xưa ấy
chìm khuất với muôn trùng
con tim thôi khắc khoải
thôi dỗi hờn rưng rưng…









23 tháng 7, 2020

CHƠI VƠI






dắt con chữ
dạo vườn thơ
nghe dạ thẫn thờ
cảnh cũ
người đâu?

chỉ còn
hai tiếng bể dâu
con tạo cơ cầu
ngán ngẩm thế gian

tội cho lục bát
ngỡ ngàng
viết câu chẳng đặng
bàng hoàng gọi tên

cuộc đời
sao lắm thác ghềnh?
mình ta
đứng giữa mông mênh đất trời…

chẳng còn chi nữa,
thơ ơi!
hoàng hôn xuống vội
chơi vơi cõi lòng


VÔ ĐỀ








ngồi buồn lấy bút đề thơ
giấy mực hững hờ biết viết gì đây?







22 tháng 7, 2020

THÁNG BẢY XA RỒI







giận dỗi chi mà buồn rũ rượi?
ngẩn ngơ tóc rối chẳng trâm cài
nụ cười má lúm xa vời vợi
giọt lệ tủi hờn đọng mắt nai

giận dỗi chi mà hoài thút thít?
lặng yên bó gối phía hiên nhà
áo vàng một thuở sầu da diết
mây gió trộm nhìn cũng xót xa

giận dỗi chi mà dạ ngổn ngang?
vần thơ gãy vụn để bàng hoàng
trách người ngày ấy câu hò hẹn
tháng bảy xa rồi… nguyệt vỡ tan…

trách người ngày ấy câu hò hẹn
tháng bảy xa rồi… nguyệt vỡ tan…








21 tháng 7, 2020

CHỢT THẤY CON TIM NHOẺN MIỆNG CƯỜI







nằm nghe chim hót lời yên ả
chợt thấy con tim nhoẻn miệng cười
phượng đỏ xôn xao đầy nhánh lá
nắng vàng rót mật trải xinh tươi

nỗi buồn một thuở thôi chôn kín
tận chốn thung sâu vắng bóng người
áo lụa màu mây đầy kỉ niệm
cũng đành khâm liệm nẻo xa xôi

là quên… tất cả chìm quên lãng
hò hẹn trăm năm đã gãy lìa
son sắt ước nguyền đêm nguyệt tận
tưởng chừng vỡ vụn dưới sao khuya…

nằm nghe chim hót lời yên ả
chợt thấy con tim nhoẻn miệng cười














20 tháng 7, 2020

NGÀY HẠ VỀ THÊM VUI





buồn chi mà buồn mãi
mưa cũng có lúc dừng
tội gì mà khắc khoải
tội gì mà rưng rưng

cứ vô tư mà sống
cứ rộn rã nói cười
đừng nỗi sầu đánh võng
để hoa hờn kém tươi

chung tình chi cho lắm
đầy những lời đãi bôi
mắt ơi đừng đăm đắm
ngóng hoài một góc trời

chút phấn son trang điểm
thơm tho áo lụa vàng
tóc tết thành hai bím
gót hài nhẹ tung tăng

làm bạn cùng mây gió
vần thơ êm ả lời
thoang thoảng hương lá cỏ
ngày hạ về thêm vui…











16 tháng 7, 2020

HỜN DỖI






sáng nay trời mưa sớm
cho lòng em rối bời
mây giấu mình lẩn trốn
ốc đảo buồn chơi vơi!

giận anh từ bữa trước
bắt người ta đợi chờ
quãng đường về ngập nước
áo mỏng sầu vẩn vơ!

điện thoại reo inh ỏi
em hờn dỗi lặng thinh
tại ai làm nên tội
chứ nào phải tại mình?

cả tuần không ơi hỡi
ủ rũ tiếng nói cười
con tim cứ mòn mỏi
nhớ nhung hoài khôn nguôi!











15 tháng 7, 2020

NGẬM NGÙI ĐÊM NGUYỆT TẬN




đã từng sóng vai nhau
buổi chiều thu yên ả
cầu vồng bảy sắc màu
lung linh muôn bóng lá

đã từng gởi trao nhau
câu sắt son vàng đá
thơ xướng họa dạt dào
ngàn hoa thơm cỏ lạ

đã từng tay trong tay
sẻ chia niềm cảm xúc
yêu thương thêm đong đầy
một màu xanh hạnh phúc

cuộc vô thường chán ngán
phút chốc tình vỡ tan
ngậm ngùi đêm nguyệt tận
chia ly giọt lệ tràn…












TÂM TÌNH CÔ GIÁO TRẺ




nước lũ tràn về
lớp học vắng tanh
cô giáo lo âu mỏi mòn trông ngóng
bầu trời mưa giăng mây mù đánh võng
tiếng chim kêu tắt lịm đầu nguồn

con suối đục ngầu xối xả trào tuôn
đâu bóng dáng đám học trò thơ dại?
cây cầu dây phía thung sâu hớt hãi
cứ lắc lư như muốn đứt lìa!

bên này bờ dõi mắt tận bên kia
dòng nước đỏ lừ cắt chia thôn bản
chút rưng rưng nhìn trang giáo án
cô miệt mài ngồi soạn giữa đêm thâu

lớp học tranh tre ướt dột mái đầu
bảng đen nằm chờ vần câu cô dạy
mong lũ qua mau… học trò trở lại
viên phấn ân tình dìu dắt tương lai

giữa ào ạt mưa giăng
đôi dòng lệ chảy dài
thương chi quá đám học trò miền núi!...











13 tháng 7, 2020

NGŨ NGÔN MƠ MÀNG





một ngày như mọi ngày
lang thang cung đường vắng
ngắm mặt trời ban mai
ngắm dòng sông yên ắng

tiếng chim hót ríu ran
trên cành cao chót vót
con tim hạnh phúc tràn
đâu đây lời mật ngọt

gió khẽ tựa bờ vai
lao xao làn tóc rối
bỏ quên chiếc trâm cài
bím tóc thêm hờn dỗi

lung linh sợi nắng vàng
tô má hồng rạng rỡ
nhặt tứ thơ mơ màng
vội gửi vào trang vở






12 tháng 7, 2020

CHỢT NHỚ MÌNH LÀ CON GÁI





nhà có năm anh trai
em con gái chẳng muốn làm con gái
anh sang chơi cộng chung là bảy
bảy thằng con trai hổng biết điệu đà

ba mẹ phiền lòng cứ dài ngắn thở ra
thấy em ngày càng ngổ ngáo
tóc tém đờ mi… bắn bi... thảy đáo
không một chút gì ra dáng tiểu thư

võ sĩ đai nâu…thuần thục chẳng từ
lược giắt trâm cài hoàn toàn xa xỉ
em chỉ thích khoác lên người bộ đồ jeans cũ kỹ
áo lụa hoa vàng xếp cất đã lâu

sóng bước bên anh xuống phố muôn màu
hai thằng bạn khác chi hình với bóng
cho đến lúc bắt gặp ánh nhìn nóng bỏng
em lóng ngóng giật mình… 
giọng anh nhẹ như ru…

đôi má em bất chợt đỏ lừ
mới nhớ ra mình là con gái
lòng em như sóng dậy
tự dưng thèm mái tóc xõa ngang vai

biết làm duyên lược giắt trâm cài
áo lụa mới rộn ràng hương thiếu nữ
đợi bước chân ai… đêm về tư lự
ba mẹ ngỡ ngàng… mười tám nụ hồng xinh !















09 tháng 7, 2020

CỔ TÍCH XA RỒI






muốn viết bài thơ
tứ đi biền biệt
bó gối mong chờ
buồn ơi da diết

men thơ ngày ấy
nhạt nhẽo vô tình
để thơ khắc khoải
tưởng chừng quyên sinh

đừng câu nhung nhớ
cổ tích xa rồi
yêu thương một thuở
theo dòng nước trôi

muốn viết bài thơ
cạn nguồn thi hứng
con chữ thẫn thờ
bút nghiên hờ hững










08 tháng 7, 2020

TANKA 38




 

vần thơ

đầy trăn trở

rạng rỡ

buổi sáng này

gió heo may…







 


06 tháng 7, 2020

XẾP LẠI NỖI BUỒN






sáng thứ hai nắng vàng như trải thảm
để hồn em ngơ ngẩn tựa mây bay
giấu kín trang thơ buồn bã tháng ngày
mang con chữ ra hong ngoài hiên vắng

quên não phiền… quên dỗi hờn tủi phận
đứng trước gương em nhẹ mỉm môi cười
vẫn chiếc đồng tiền má lúm xinh tươi
vẫn mái tóc ngang vai dịu dàng thiếu nữ

thôi xếp lại nỗi buồn đau quá khứ
gửi gió mây đem cất tận cuối trời
cánh phượng tàn… ve cũng đã im hơi
chờ thu đến mang theo niềm hi vọng…









05 tháng 7, 2020

VU VƠ LỤC BÁT








chủ nhật
ngồi ngắm mưa rơi
nghe một chút nhớ…
chơi vơi cõi lòng

biết rằng
không sắc…
sắc không…
chuyện tình một thuở
theo dòng nước trôi

lần xâu chuỗi hạt
bồi hồi
mượn câu kinh kệ
sống đời từ tâm

ốc đảo
hôm sớm âm thầm
vui bên con chữ
mê lầm bỏ buông








GIẬN






Sài Gòn muốn mưa
còn em muốn khóc
tại ai để người ta cô độc?
con đường chiều hoa tím ngẩn ngơ rơi

đã hẹn em sao biền biệt góc trời?
em xuống phố lạc loài câu tủi phận
tội bước chân… tội dấu hài tha thẩn
cứ đợi chờ mong ngóng dáng hình ai

đại lộ Duy Tân
áo trắng u hoài
hai hàng cây nhìn em ái ngại
đâu phải mùa đông sao ngập đầy tê tái
Sài Gòn hoàng hôn trĩu nặng nỗi niềm

chút giận hờn làm nhoi nhói buồng tim…









04 tháng 7, 2020

LANG THANG CHIỀU THỨ BẢY









chiều thứ bảy nhạt nắng
em xuống phố cùng người
đội chiếc nón len trắng
ngỡ nụ hồng xinh tươi

hai hàng cây mát rượi
chầm chậm vòng xe lăn
em vừa mười tám tuổi
mắt e ấp ngại ngần

bờ vai người vững chắc
lời thơ người nồng nàn
nắm tay người thật chặt
hai đứa cùng lang thang

chiều thứ bảy ấm áp
tựa màu hồng áo em
đèo nhau trên xe đạp
hạnh phúc thật êm đềm











CHUYỆN TÌNH HƯ ẢO





sáng nay mở inbox
người gửi đóa hồng nhung
tự dưng em muốn khóc
lệ đôi dòng rưng rưng

câu chuyện tình thơ mộng
mùa nối mùa bên nhau
em cánh tường vi mỏng
người đại bàng trên cao

sẻ chia từng giọt đắng
là chỗ dựa bình yên
lời thơ người nồng ấm
em quên hết lụy phiền

đâu ngại gì hư thực
chẳng sợ đời bể dâu
cùng tung tăng giấy mực
hoàng hôn rộn sắc màu









TANKA 37

 



nắm chặt tay

ướp men say lên mắt

thơ dìu dặt

chất ngất chữ đam mê

trao nhau trọn ước thề…








 


TANKA 36








tháng bảy

khắc khoải câu thơ

hững hờ

sông Ngân đổ lệ

trần ai dâu bể…







 












03 tháng 7, 2020

NHỚ LẮM SÀI GÒN




nửa khuya

chớp bể mưa nguồn

chợt nghe nhớ lắm

Sài Gòn xa xưa

 

yêu thương

biết mấy cho vừa

ngọc ngà một thuở

vẫn chưa xóa nhòa








TANKA 35




sáng

ướt mưa

trưa

nhạt nắng

nốt lặng…











02 tháng 7, 2020

TANKA 33





khúc tương tư
lời tạ từ thảng thốt
sầu ủ dột
đắng ngắt giọt lệ rơi
ai chờ ai cuối trời?...



















01 tháng 7, 2020

THÁNG BẢY VỀ




tháng bảy về nhẹ như bước chân ai
ta lóng ngóng bên hiên đời lặng lẽ
khúc tình ca nửa chừng ngân ngấn lệ
để cuối cùng thảng thốt khẽ nghiêng vai

tháng bảy về mang theo chút men cay
mây xuống thấp phủ giăng màu buồn bã
nhốt giam mình trận cuồng phong nghiệt ngã
đứng trước gương chợt xa xót ngỡ ngàng

đâu còn gì ngoài tơ rối ngổn ngang
miền hư thực… lằn ranh nào mặc định?
không hờn trách… chỉ cúi đầu câm nín
mượn câu kinh xua tan bớt ngậm ngùi

tháng bảy về sao chẳng chút niềm vui?
trong thinh lặng nghe đời mình rã mục…