31 tháng 7, 2019

NỖI NIỀM THU SANG








Đã xa rồi ngày tháng đẹp như mơ
Không có anh - bình minh nhòa bóng nắng
Khu vườn xưa chim ngẩn ngơ nín lặng
Khúc oanh ca chìm xuống tận muôn trùng

Đã xa rồi ánh mắt ngập bao dung
Đêm thẩn thơ đi dưới màn sương lạnh
Chiếc áo mỏng bên nỗi sầu đặc quánh
Đẩy em vào khoảng trống vắng chơi vơi

Biết bao phen thảng thốt gọi tên người
Chỉ tiếng sóng vọng về từ biển cả
Như còng gió bơ vơ nhìn ghềnh đá
Mơ tưởng gì ngà ngọc cũ phôi phai?

Không có anh - thu trĩu nặng u hoài
Nhạt phấn son thôi rộn ràng trâm lược
Biếng soi gương… em một mình đếm bước
Mái tóc buồn nhớ quen thuộc bờ vai

Không có anh - thu trĩu nặng u hoài…










30 tháng 7, 2019

NGỔN NGANG GIAO MÙA








Hoàng hôn vội xuống
Nghe như ngỡ ngàng
Mây trời cuồn cuộn
Tím cả chiều hoang

Buồn hiu lau lách
Bến nước ngẩn ngơ
Thuyền trôi đi mất
Mòn mỏi ngóng chờ

Nhìn dòng nước chảy
Tưởng cổ tích xưa
Nhớ nhung bỏng cháy
Nói mấy cho vừa

Cuối chiều thu chớm
Heo may theo về
Trăng non gờn gợn
Lòng đầy tái tê

Hoàng hôn chìm khuất
Bóng đêm ngập tràn
Sầu dâng chất ngất
Giao mùa ngổn ngang










29 tháng 7, 2019

MỐI TÌNH SƯ PHẠM








Dạo trên Facebook vô tình gặp
Nickname quen thuộc của một người
Cứ ngỡ tràn về cơn áp thấp
Giật mình ngày ấy đã xa xôi

Mối tình Sư phạm êm đềm quá
“Tám mắt” nhìn nhau chợt bồi hồi
Cái anh Trưởng lớp sao mà lạ
Cứ thấy người ta… lại mỉm cười!

Mỗi chiều người chở ta về học
Áo lụa thơ ngây trắng phố phường
Gió vô tình thổi bay làn tóc
Đậu xuống vai người thật dễ thương

Cứ ngỡ cùng đi trọn cuộc đời
Chiến tranh… trôi giạt tận hai nơi
Gạo tiền cơm áo… như vòng xoáy
Biền biệt tin nhau để ngậm ngùi

Cũng nhờ Facebook ta tìm lại
Người của ngày xưa… đã một thời…
Mối tình Sư phạm trong veo ấy
Bao lần nhung nhớ… bấy chơi vơi…












28 tháng 7, 2019

TA CÒN LẠI GÌ?








Cuối cùng ta còn lại gì đâu?
Một trái tim đau
Nghẹn ngào câu chữ
Kỷ niệm ngọc ngà thời quá khứ
Cuốn trôi theo dòng nước đục ngầu

Cuối cùng ta còn lại gì đâu?
Trang thơ nhạt nhòa
Hình nhân quái dị
Giấc ngủ chập chờn đầy ma mị
Tiếng kêu gào thảng thốt giữa canh thâu

Cuối cùng ta còn lại gì đâu?
Trĩu nặng u sầu
Tình người bạc bẽo
Cứ muốn lãng quên lá vàng úa héo
Buổi thu tàn giọt lệ tiễn đưa nhau

Cuối cùng ta còn lại gì đâu?
Ký ức nát nhàu
Tháng ngày câm nín
Đường tương lai mịt mờ vô định
Ta dặn với lòng đừng bịn rịn, luyến lưu

Tiếc làm chi hờ hững ánh nắng chiều…











ĐÊM MƠ LẠC VÀO CỔ TÍCH








Đêm mơ lạc vào cổ tích
Ngát hương hoa cỏ góc trời
Lấp lánh màu mây ngọc bích
Đẩy thuyền mộng mị ra khơi

Hình như rộn ràng khúc hát
Giọng ai ấm áp vọng về
Hình như bóng người lẩn khuất
Xa vời tận chốn sơn khê

Tưởng chừng hồi sinh mạch đất
Hóa đá tự mấy nghìn năm
Bờ vai nồng nàn vững chắc
Tựa nhau san sẻ thăng trầm

Biết bao điều chưa kịp nói
Bàn tay nắm chặt bàn tay
Đã qua cái thời nông nổi
Hạnh phúc đong mãi chẳng đầy

Đêm mơ lạc vào cổ tích
Nụ hôn chìm với chiêm bao
Giận câu thơ mình nhạt thếch
Nhớ… quên… một thuở trúc đào










26 tháng 7, 2019

LÀM SAO QUÊN ĐƯỢC?







Cứ bảo hãy lãng quên
Mà làm sao quên được?
Chuỗi ngày tháng êm đềm
Gọi hồn thơ tỉnh thức

Bước chân ai nhè nhẹ
Đủ làm ta quay cuồng
Lời ru ai khe khẽ
Để suốt đời tơ vương

Trăng bao lần tròn khuyết
Ta mấy lần nhớ nhung
Buổi chiều thu ly biệt
Nghe day dứt khôn cùng

Đêm nghiêng nhìn bạch lạp
Con tim gầy xót xa
Hình như cơn áp thấp
Đổ ập xuống hiên nhà

Đã bảo hãy lãng quên
Làm sao quên cho được?
Như con nước dập dềnh
Chở lục bình xuôi ngược
















24 tháng 7, 2019

TỰ DƯNG








Tự dưng
muốn xé nát đêm
Lục tung
vũ trụ im lìm trên cao

Phải chăng
bạc mệnh má đào
Góc trời xa thẳm
vì sao nhạt nhòa?

Tự dưng
muốn nghiền nát ta
Đem khâm liệm dưới cội hoa
lạc loài

Tội tình
vấp phải đắng cay
Một lần ngờ nghệch
u hoài trăm năm











MƯA NỬA KHUYA








Nửa khuya mưa gõ cửa
Giấc ngủ chợt phai tàn
Rủ hồn phách đi hoang

Ngọn đèn mờ vàng vọt
In bóng lẻ trên tường
Đâu rồi những yêu thương?

Tiếng mưa nghe nức nở
Quặn thắt cả buồng tim
Ai gieo chi nỗi niềm?

Mưa gọi về nỗi nhớ
Mười ngón khóc tủi hờn
Thẫn thờ nhìn mưa tuôn…









23 tháng 7, 2019

QUYẾN RŨ BUỔI THU VỀ









Đâu cần gì phải kề cận bên nhau
Dù xa xôi hơn nửa vòng trái đất
Vẫn không sao ngăn cách
Khúc tri âm một thuở vọng về

Trong sáng vô cùng!…
Mộc mạc chân quê!...
Chẳng điểm phấn tô son lộng lẫy
Gặp gỡ nhau buổi vàng thu run rẩy
Cứ tưởng rằng mộng mị giữa trần gian

Câu chữ kia nồng ấm đến ngỡ ngàng
Thật êm ả dòng suối đời tuôn chảy
Cỏ lạ… hoa thơm… niềm yêu thương bỏng cháy
Tiếng rộn ràng của thánh thót muôn chim

Khu vườn thơ mây gió ghé qua thềm
Buổi giao mùa… thu dịu dàng khoe sắc
Màu nắng vàng ngọt ngào như rót mật
Con tim ta lạc nhịp mất rồi!

Thu đã về!…
Quyến rũ quá đi thôi!...













21 tháng 7, 2019

ĐẶC QUÁNH NỖI SẦU TƯ









Khép chặt chiếc lồng son
Giam đời ta hiu quạnh
Giấc ngủ đợi mỏi mòn
Bấc ghé vào buốt lạnh

Khép chặt chiếc lồng son
Ta ngồi ôm cô lẻ
Lời vàng đá keo sơn
Chỉ làm rưng mắt lệ

Khép chặt chiếc lồng son
Ngày về dài dằng dặc
Đêm mộng mị chập chờn
Tiếng gọi nào se sắt

Khép chặt chiếc lồng son
Giam đời ta hiu quạnh
Bình minh đến hoàng hôn
Nỗi sầu tư đặc quánh

Muốn chìm vào mênh mông
Đốm tro tàn lãng đãng
Lẩn khuất giữa muôn trùng
Quên nhạt nhòa bóng nắng











TRỞ TRĂN







Chờ hoài
chẳng thấy bình minh
Đèn khuya bấc lụn
bóng hình lẻ loi

Tiếng chim
xao xác bồi hồi
Không gian quạnh vắng
xa rồi cố tri

Lật ngăn ký ức
thầm thì
Lầu trăng
gác gió
còn gì nữa đâu?

Tội con tim
mãi u sầu
Cứ hoài trăn trở
đêm thâu võ vàng











ĐÊM MƠ THẤY ĐẤT CÙNG TRỜI








Đêm mơ
thấy Đất cùng Trời
Hồng hoang một thuở
ngọt lời yêu thương

Cỏ hoa
thơm ngát thiên đường
Líu lo tiếng hót
giữa vườn thần tiên

Rộn ràng
dệt khúc uyên nguyên
Trăm ngàn năm ấy
nợ duyên chẳng rời

Đêm mơ
thấy Đất cùng Trời
Trao nhau ánh mắt 
nụ cười 
thủy chung…












20 tháng 7, 2019

TA CHẲNG CÒN GÌ NGOÀI MỘT CHỮ KIÊU









Xòe tay - tay trắng thầm thì
Ta chẳng còn gì ngoài một chữ kiêu

Ừ thì… bóng lẻ cô liêu
Mặc cho thiên hạ lắm điều nhỏ to

Nhớ chi nhạt nhẽo câu hò
Đã từng dịu ngọt ầu ơ thuở nào

Tội vần lục bát lao xao
Ngắm nhìn nhân thế mà đau đớn lòng

Xòe tay - mười ngón tay không
Chỉ là hư ảo giữa dòng tử sinh










18 tháng 7, 2019

PHAI TÀN








Ngang qua giáo đường
vắng tênh
Chợt
nghe nỗi nhớ mông mênh
tìm về
Ngẩng nhìn Thánh giá 
Ủ ê
Phải chi ngày ấy
lời thề đừng trao

Tội
thân mỏng mảnh trúc đào
Lắt lay chờ đợi
bạc màu thời gian
Bốn mùa
rồi cũng phai tàn
Xót con tim vỡ
ngổn ngang kiếm tìm

Đâu rồi
biền biệt cánh chim?













15 tháng 7, 2019

MỜ MỊT SƯƠNG ĐÊM









Không ngù được!
Đêm dài như vô tận!
Đi tìm gì trong mờ mịt sương đêm?
Chỉ còn ta và vàng vọt ánh đèn
Tường loang lổ trơ dáng gầy hiu hắt

Vẫn nỗi buồn thuở nào lẩn khuất
Ta ngỡ ngàng trước nghiệt ngã bủa giăng
Cơn hồng thủy trào dâng
Biển gào thét hãi hùng
Ta run rẩy cuộn mình trong giông bão

Chỉ còn lại bên ta niềm đau đáu
Những tên người lạ lẫm chẳng hề quen
Thành quách rêu rong… lặng ngắt cung đền
Giờ tan tác… lụi tàn nơi cổ mộ

Nghe đâu đây tiếng gió về than thở
Để chạnh lòng giọt đắng mãi tuôn rơi
Ngước nhìn lên thăm thẳm cuối chân trời
Vì sao lạc ngậm ngùi câu duyên phận














14 tháng 7, 2019

NỖI NIỀM CHỚM THU








Ngang qua đời em một buổi vàng thu
Ánh mắt ấy không làm sao quên được
Lắm nồng nàn để đêm dài thao thức
Trái tim em người đánh cắp đi rồi!

Chuỗi tháng ngày trầm mặc mãi khôn nguôi
Lời ngọt ngào vần thơ ai trao gởi
Êm đềm quá!... Đủ làm em bối rối
Thật vụng về đứng trước mớ hoang ngôn

Em chẳng biết làm thơ…
Chỉ biết dỗi hờn!
Ngồi cô đơn than mây khóc gió
Đem tâm sự thầm thì cùng hoa cỏ
Lay lắt đợi chờ!
Hóa đá cả rêu rong!...

Trời chưa thu sao tràn ngập sắc đông
Bấc lượn lờ tựa rèm thưa buốt lạnh
Bên ốc đảo nỗi sầu em mọc nhánh
Trăm năm ơi!... Còn nhớ khúc nguyện thề?...










13 tháng 7, 2019

NGỒI ÔM CỔ TÍCH

Đứa con tinh thần thứ 18 chuẩn bị ra mắt làng Thơ.


















10 tháng 7, 2019

ĐÓN THU GIỜ CHỈ MÌNH TA!








Phải chăng mùa sắp phai tàn?
Ve sầu lặng tiếng trên hàng cây cao
Phượng hồng đã héo úa màu
Cơn mưa lất phất ghé vào sáng nay

Nghe chừng một chút heo may
Êm đềm đậu xuống bờ vai dịu dàng
Giao mùa hồn phách đi hoang
Nhớ chi cái thuở rộn ràng đón thu

Tìm nhau giữa vạt sương mù
Người mang theo cả lời ru ngọt ngào
Nồng nàn khúc hát ca dao
Ngẩn ngơ hoa lá lạc vào bến mơ…

Chiêm bao mòn mỏi ngóng chờ
Hải âu biền biệt mịt mờ nẻo xa
Đón thu giờ chỉ mình ta…
Chỉ mình ta…
Chỉ mình ta…
Lạc loài!...


(Tranh Nguyễn Sơn)










g ở i l ạ i m u ô n t r ù n g





không dưng mà nỗi nhớ
chảy tràn cả mắt môi
để con tim bồi hồi
từng cơn dài thổn thức

không dưng niềm day dứt
làm quặn thắt ruột gan
tiếc một thuở huy hoàng
vùi sâu nơi cổ mộ

không dưng dòng lệ đổ
ngắm nhân thế khóc cười
trắng đen lắm đổi dời
lòng ngập đầy chán ngán

cuộc đời là hữu hạn
tựa mỏng mảnh phù dung
thôi gởi lại muôn trùng
những phai tàn huyễn hoặc

bao trở trăn quay quắt
thả dòng nước trôi xuôi
quên hai chữ ngậm ngùi
dắt tâm tìm bờ giác


































08 tháng 7, 2019

t h e o e m x u ố n g p h ố





theo em xuống phố trưa nay
nắng vàng nép khẽ bờ vai ngoan hiền
nụ cười má lúm thêm duyên
tựa thiên di nhỏ huyên thuyên suốt ngày


theo em xuống phố trưa nay
rớt rơi một chút heo may đầu mùa
nơ hồng bím tóc đung đưa
em tròn mười tám cũng vừa nhớ thương

theo em qua mấy chặng đường
tinh khôi lụa trắng vấn vương dấu hài
hồ trường chưa nhắp đã say
cánh tường vi mỏng trang đài dấu yêu

theo em trời ngả bóng chiều
hoàng hôn chầm chậm đôi điều gởi trao
đêm ơi đừng vội xuống mau
cầm tay em khẽ nói câu ân tình

(Ảnh Đinh Cường)

































07 tháng 7, 2019

AI VẼ CHI TIỀN KIẾP?







Ai vẽ chi tiền kiếp
Để ngồi đợi trăm năm?
Ai vẽ chi tiền kiếp
Để chân bước lạc lầm?

Chỉ là vui câu chữ
Lúc chén tạc chén thù
Xa xôi miền quá khứ
Dễ gì nhớ khúc ru?

Tội con tim nông nổi
Cứ lục tìm mông lung
Cuộc đời như tơ rối
Chìm đắm với muôn trùng

Thôi đừng câu huyễn hoặc
Dĩ vãng đã phai tàn
Tương lai còn lẩn khuất
Một góc trời thênh thang









NGẪM

Đã từng yếu đuối, đã từng: "Có những phút ngã lòng / Tôi vịn câu thơ mà đứng dậy" (thơ Phùng Quán).
Mình đã từng dựa dẫm, đợi chờ... Nghĩ lại sao lúc ấy mình tệ hại như thế nhỉ!
Phải biết tự đứng lên sau khi trượt ngã!
Phải tự đi bằng hai chân của mình chứ đừng ủy mị, lệ thuộc vào bất kỳ ai!
Sau nỗi-đau-tháng-tư, mình đã thực sự trở lại chính mình.
Tâm an dù con đường trước mắt đầy gập ghềnh sỏi đá.
Nụ cười đánh mất từ lâu nay đã tìm lại được.
Mình thật vui trước sự thay đổi này!
















GIẬN









Chắc sóng giận biển xanh
Nên ầm ào tiếng vỗ
Như em đang giận anh
Rưng rưng dòng lệ đổ

Chiều trên đồi Tình Nhân
Ai để em chờ đợi?
Hoàng hôn xuống thật gần
Sợ chập chờn mảng tối

Thảng thốt gọi tên anh
Nghe tim mình vỡ nát
Thôi đừng câu dỗ dành
Tự ái em cao ngất

Tập tành chữ lãng quên
Cô đơn em đếm bước
Giữa trời đất mông mênh
Dặn lòng đừng “mít ướt”

Giống hệt như dã tràng
Lạc loài bờ cát trắng
Một mình em lang thang
Lang thang trong chiều vắng…

Chắc giận lắm biển xanh
Nên muôn đời sóng vỗ
Em cũng đang giận anh
Chẳng thèm câu thổ lộ…











06 tháng 7, 2019

NỖI NIỀM CUỐI HẠ








Vẫn con đường mỗi ngày ta qua
Sao sáng nay mặt trời lạnh lùng giấu mặt?
Hay bận mải mê với trò đuổi bắt
Nên ánh nhìn vời vợi cách xa?

Chẳng lẽ mùa hè đã phôi pha?
Tán phượng góc đường lưa thưa sắc lá
Tiếng ve không còn rộn rã
Dàn đồng ca cuối hạ im lìm!

Con đường ngày nào ríu rít tiếng chim
Giờ hoàn toàn vắng lặng
Vệ cỏ ven đường ngơ ngẩn
Chắc dỗi hờn… ủ rũ giọt sương khuya

Cảnh cũ người đâu?
Nước mắt chợt đầm đìa
Ta cứ ngỡ đứng giữa miền hoang mạc
Chẳng còn gì ngoài nỗi sầu quay quắt
Để tháng ngày ray rứt mãi khôn nguôi

Tội con tim ngờ nghệch biếng nói cười…










03 tháng 7, 2019

HẠNH PHÚC BÊN VẦN THƠ









Những lúc buồn ta chỉ biết làm thơ
Níu gió gọi mây nỗi niềm chia sẻ
Đâu ngại gì bóng hình cô lẻ
Bên vần thơ nghe hạnh phúc rạng ngời

Sợ vô cùng tình hư ảo xa xôi
Đã nhấn chìm ta xuống tận cùng đáy vực
Để từng đêm…từng đêm dài thổn thức
Khóc lòng người hiểm hóc trắng đen

Tan hoang rồi thành quách cung đền
Bờ bãi xưa giờ toàn lau lách
Không giận hờn
Không cả lời oán trách
Ta sững sờ đứng ngắm cuộc đổi thay

Tiếc cho ta ngờ nghệch chuỗi tháng ngày
Cứ ngỡ chỗ dựa ấy bình yên phẳng lặng
Cứ ngỡ câu chữ ấy ngọt ngào sâu lắng
Ai nào ngờ!…
Nhạt nhẽo khúc ca!

Hãy lau khô dòng nước mắt vỡ òa
Khoác áo hoa cùng thơ dạo phố
Đẹp làm sao nắng vàng loang lổ
Tựa bờ vai ấm áp hiền hòa…

Bên vần thơ…
Mặc kệ đời bão táp phong ba!






02 tháng 7, 2019

MƯA BUỒN











Sáng nay trời buồn hiu
Tràn về cơn áp thấp
Nhớ anh nhớ thật nhiều
Đã lâu rồi không gặp

Hai phương trời xa tắp 
Anh thăm thẳm bờ Tây
Bờ Đông em quay quắt
Trở trăn suốt tháng ngày

Nơi đây mưa thật dày
Sợi thương đan sợi nhớ
Khúc tình ca dang dở
Nghe nức nở nghẹn ngào

Phượng hồng nhạt phai màu
Tiếng ve sầu nín bặt
Thôi không còn réo rắt
Chắc hạ sắp chia tay

Mưa trĩu nặng u hoài
Bầu trời thêm ảm đạm
Ngước nhìn màu mây xám
Nhớ anh nhớ thật nhiều!













01 tháng 7, 2019

MƯA CHIỀU NỖI NHỚ








Có lẽ mưa buồn nên mưa khóc
Chiều ở đây trời mãi sụt sùi
Bên bờ Tây ngó về cố quốc
Chẳng biết người còn nhớ xa xôi?

Ta vẫn biết trong cuộc cờ nhân thế
Chữ sinh ly tử biệt rất vô thường
Ta cùng người trải qua nhiều dâu bể
Thật xót lòng khi rẽ ngược dòng Tương

Bao kỷ niệm giấu đầy ngăn tim nhỏ
Buổi tan trường lất phất đổ cơn mưa
Người chở ta len qua dòng xe cộ
Áo lụa trơn mỏng dính để thẹn thùa

Như con sông theo nguồn ra biển cả
Phút tạ từ làm đau nhói con tim
Người mang theo ân tình về xứ lạ
Ta ngẩn ngơ cứ dõi mắt kiếm tìm

Cơn mưa lớn cho hồn thơ ngập nước
Cổ tích buồn thức dậy khóc chơi vơi
Đêm nhọc nhằn lục tung miền ký ức
Đã bao năm nỗi day dứt không rời