15 tháng 7, 2019

MỜ MỊT SƯƠNG ĐÊM









Không ngù được!
Đêm dài như vô tận!
Đi tìm gì trong mờ mịt sương đêm?
Chỉ còn ta và vàng vọt ánh đèn
Tường loang lổ trơ dáng gầy hiu hắt

Vẫn nỗi buồn thuở nào lẩn khuất
Ta ngỡ ngàng trước nghiệt ngã bủa giăng
Cơn hồng thủy trào dâng
Biển gào thét hãi hùng
Ta run rẩy cuộn mình trong giông bão

Chỉ còn lại bên ta niềm đau đáu
Những tên người lạ lẫm chẳng hề quen
Thành quách rêu rong… lặng ngắt cung đền
Giờ tan tác… lụi tàn nơi cổ mộ

Nghe đâu đây tiếng gió về than thở
Để chạnh lòng giọt đắng mãi tuôn rơi
Ngước nhìn lên thăm thẳm cuối chân trời
Vì sao lạc ngậm ngùi câu duyên phận














4 nhận xét:

  1. Chúc Loan vơi bớt nổi sầu
    Bạn hiền còn đấy vui câu thơ đường
    Chúc mau bình phục mến thương
    Vui bên bè bạn chung trường thuở kia
    Chúc nhiều may mắn sớm khuya
    Nắng vàng, Mây Tím đẹp kìa vần thơ
    Chúc nhiều lục bát mộng mơ
    Tri âm bên bạn vẫn chờ thăm nhau
    Chúc Loan thi tứ ngọt ngào
    Bạn thân quý mến đổi trao tâm tình
    ***
    Thân mến bạn hiền rất nhiều.
    Phantran.

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn nhiều lắm bạn ta
    Sáng nay chợt thấy vỡ òa niềm vui
    Đọc thơ quên hết ngậm ngùi...
    :)

    Trả lờiXóa