Những lúc buồn
ta chỉ biết làm thơ
Níu gió gọi
mây nỗi niềm chia sẻ
Đâu ngại gì
bóng hình cô lẻ
Bên vần thơ nghe hạnh phúc rạng ngời
Sợ vô cùng
tình hư ảo xa xôi
Đã nhấn chìm
ta xuống tận cùng đáy vực
Để từng
đêm…từng đêm dài thổn thức
Khóc lòng
người hiểm hóc trắng đen
Tan hoang rồi
thành quách cung đền
Bờ bãi xưa
giờ toàn lau lách
Không giận hờn
Không cả lời
oán trách
Ta sững sờ đứng
ngắm cuộc đổi thay
Tiếc cho ta
ngờ nghệch chuỗi tháng ngày
Cứ ngỡ chỗ dựa
ấy bình yên phẳng lặng
Cứ ngỡ câu
chữ ấy ngọt ngào sâu lắng
Ai nào ngờ!…
Nhạt nhẽo khúc ca!
Hãy lau khô
dòng nước mắt vỡ òa
Khoác áo hoa
cùng thơ dạo phố
Đẹp làm sao
nắng vàng loang lổ
Tựa bờ vai ấm
áp hiền hòa…
Bên vần thơ…
Mặc kệ đời
bão táp phong ba!
Thơ rất lạc quan!
Trả lờiXóa=d>
Hãy lau khô dòng nước mắt vỡ òa
Khoác áo hoa cùng thơ dạo phố
Đẹp làm sao nắng vàng loang lổ
Tựa bờ vai ấm áp hiền hòa…
DVD thích nhất khổ thơ trên! :)
https://img-s1.onedio.com/id-592f10b4cd4dd5186c2af4b6/rev-0/raw/s-d09dd4003f8d7f6c83f42510a559b5ce32f3b5ec.gif
Vui được bạn DVD ghé thăm ngày mưa bão. Ảnh hoa cỏ đẹp lung linh. Cảm ơn bạn đã chia sẻ.
Trả lờiXóa