Sao tự dưng hồn phách bỗng chơi vơi
Cũng quán cà phê thường ngày vẫn ghé
Chiếc bàn đá… ghế ngồi đơn lẻ
Và không gian quạnh quẽ đến nao lòng!
Mới giữa thu bấc đã nhuốm hơi đông
Chiếc áo mỏng không ngăn niềm tê tái
Giọt sóng sánh trôi qua miền hoang hoải
Chợt nhớ về mảng ký ức xa xăm
Tô hồng chi hai chữ trăm năm?
Để vấp phải tơ vương!
Để tim hoài loạn nhịp!
Trước cuộc đời ta vô cùng tội nghiệp
Cứ đắm đắm mê mê như đứa trẻ dại khờ
Cho đến khi sực tỉnh cơn mơ
Bước ra khỏi vũng mịt mờ sương khói
Thẫn thờ ngồi độc thoại
Ta nghẹn ngào tiếc nuối tháng ngày qua
Đứng soi gương nước mắt chảy nhạt nhòa
Chẳng lẽ là ta – nỗi buồn trĩu nặng?
Đứng lên đi!... Quên mọi điều đen trắng!
Hãy bỏ buông hai chữ ngày xưa!
Ly cà phê đắng ngắt buổi giao mùa
Chút cặn đường chưa tan nằm trơ trọi
Giống như ta - con mèo gầy ốm đói
Muốn thét gào thoát khỏi trùng vây
Tứ thơ về thấm đẫm men cay…
Một ly cà phê thiệt lạ!
Trả lờiXóaCó đường mà vẫn đắng!
Không gì mà vẫn cay!
Một ly cà phê thiệt lạ!
Mình đã nếm phải đắng cay từ ly cà phê thiệt lạ này rồi, bạn à! Thôi từ nay mình không chạm đến nó nữa!
XóaĐổi sang ly cà phê khác, hi hi hi...
XóaỪ há, mình sẽ đổi vị Cacao cho nó lành! Adieu giọt đắng!
XóaDVD thích cả cà phê lẫn ca cao sữa, hi hi hi...
Xóa