24 tháng 9, 2018

CÓ ANH RỒI BUỒN BÃ HÓA NIỀM VUI!







Bởi anh là giáo viên
Suốt ngày miệt mài bên bảng đen và giáo án
Tóc anh bạc dần theo năm tháng
Hay tại vì bụi phấn trắng rớt rơi?

Nhiều khi em buồn khóc chơi vơi
Mượn câu chữ trải niềm tâm sự
Lắm nhọc nhằn… lắm thác ghềnh bão dữ…
Vậy mà anh cứ giả bộ làm thinh!

Muốn giận anh nhưng lòng cứ dỗ dành
Làm thầy giáo tính tình anh khô khốc
Quen hò hét học trò!… Còn đâu lời êm đềm ngà ngọc
Để động viên, khen ngợi áng thơ tình?

Anh chẳng thèm khen bím tóc em xinh
Chiếc băng đô màu tím nhiều mơ mộng
Quanh quẩn bên anh là phép nhân chia trừ cộng
Bài tập làm văn chán ngán không rời

Muốn hờn anh nhưng chỉ được chút thôi
Nụ cười anh sao nồng nàn chi lạ!
Em vụt quên đi bản ngã
Có anh rồi buồn bã hóa niềm vui!











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét