31 tháng 8, 2018

MAY MÀ CÒN GIỮ CHÚT TÌNH







May mà còn lại chút thu
Cho ta ngồi tưởng lời ru dạo nào
Dịu dàng khúc hát ca dao
Thơ vần ướp mật ngạt ngào hương hoa

May mà còn lại cho ta
Trọn ngăn ký ức ngọc ngà chưa tan
Bão dông đổ nát hoang tàn
Vẫn còn sót mảnh trăng vàng lung linh

May mà còn giữ chút tình
Để ta khâm liệm đời mình cùng thơ
Trăm năm phượng đợi loan chờ
Trăm năm là cả giấc mơ diệu huyền











30 tháng 8, 2018

TÀN PHAI








Không hiểu sao lòng đầy nỗi chán chường
Nghe hơi gió đẫm mùi hương ngày cũ
Đưa ta ngược miền quá khứ
Góc thiên đường ấp ủ chất men say

Mùa thu xưa với dìu dịu heo may
Đã tàn phai cùng năm tháng
Để lại đây nỗi sầu bất tận
Đeo đẳng hoài chẳng chịu rời xa

Tội con tim ốm yếu mù lòa
Cứ vấn vương… cứ đợi chờ héo hắt
Mùa qua mùa mãi trở trăn quay quắt
Giọt đắng cay ngầy ngật cả đêm trường

Xa xăm rồi giấc mộng mị yêu thương
Hãy lãng quên con đường nhiều bất trắc
Đứng lên đi… biết đâu chừng trước mặt
Lối cỏ hoa thơm ngát đón ta về!

Hãy mỉm cười xóa sạch hết cơn mê!
Hãy mỉm cười buông bỏ mọi tái tê!








BUỒN







Buồn chi tím một khoảng trời
Buồn chi hình bóng đã vời vợi xa
Buồn chi nước mắt nhạt nhòa
Buồn chi khúc hát phôi pha tháng ngày

Buồn chi rười rượi heo may
Buồn chi lãng đãng gió mây mịt mùng
Buồn chi tơ nhện rưng rưng
Buồn chi rời rã ngập ngừng bước chân

Gom buồn gom cả bâng khuâng
Thả trôi mấy nẻo hận sân chán chường
Trở về góp nhặt yêu thương
Gieo vần nhả chữ vấn vương cuối đời












29 tháng 8, 2018

THÌ THẦM






Nè tôi, nuối tiếc mà chi
Trăm năm hư ảo có gì thật đâu?
Mới vui đã nhuốm âu sầu
Vừa hạnh phúc đã đổi màu bi ai

Nè tôi, đừng để u hoài
Vô tình rơi rụng bờ vai não nề!
Vuốt mặt xóa bỏ cơn mê
Mỉm cười quên hết tái tê buốt lòng

Nè tôi, không sắc sắc không
Tựa câu Thiền định thong dong tháng ngày!
Bỏ buông sân hận đắng cay
Vui cùng thi phú gió mây hữu tình

Nè tôi, ngàn đóa hoa xinh
Tưng bừng nở rộ yên bình nẻo tâm!









MƯỢN VẦN TỨ TUYỆT GỞI MÔNG LUNG







Mơ màng tựa cửa ngắm hoàng hôn
Ốc đảo buồn thiu chợt tủi hờn
Bóng lẻ bên đời thu quạnh vắng
Tháng ngày vò võ kiếp cô đơn

Đâu rồi ngà ngọc mảnh tình thơ
Dâu bể trăm năm vẫn đợi chờ
Chia sẻ cho nhau niềm cảm xúc
Thả hồn vào chữ mộng vu vơ

Xoay vần nhật nguyệt sắc rồi không
Thành quách nghiêng trôi nước cuộn dòng
Mấy sợi tơ vàng sầu ủ rũ
Mượn vần tứ tuyệt gởi mông lung











27 tháng 8, 2018

NỖI NHỚ CHƠI VƠI








Ghé lại vườn xưa
Chiều mưa tầm tã
Tội nghiệp làm sao chiếc lá
Xơ xác… võ vàng… lả tả rụng rơi

Màn trời trắng xóa
Gió ngả nghiêng cây
Mịt mù bụi nước giăng đầy
Co ro áo mỏng… vòng tay đâu rồi?

Chơi vơi nỗi  nhớ
Về thuở hồng hoang
Ngắm trông thành quách điêu tàn
Con tim héo hắt ngỡ ngàng bóng ai

U hoài đeo đẳng
Quạnh vắng vườn thơ
Còn đây lệ khóc hững hờ
Thân tằm rối ruột mối tơ đứt lìa








MÃI LÀ TA... BÓNG CHIẾC GIỮA ĐỜI






Rồi nắng sẽ nhạt phai
Rồi ngày sẽ lùi dần vào bóng tối
Đã bao lần âm thầm tự hỏi:
Ta sẽ về đâu trước sự thế xoay vần?

Cũng lắm khi vấp phải nỗi bâng khuâng
Bên giáo đường ngập ngừng hai lối rẽ
Sẽ ra sao buổi hoàng hôn nắng xế
Cánh hoa dầu ngược gió lẻ loi rơi?

Mãi là ta... bóng chiếc giữa đời
Những sáng xuân hồng
Những trưa nắng hạ
Những chiều thu vàng lá bay lả tả
Những đêm đông buốt giá ngập trời

Lệ vẫn âm thầm trôi
Ta vẫn bước…
Chân liêu xiêu rời rã
Mặc hững hờ thiên hạ
Ta dỗ dành ta gượng nở nụ cười

Dẫu biết rằng tấc dạ lắm chơi vơi…










26 tháng 8, 2018

EM ĐI XUỐNG PHỐ MÙA THU ĐI THEO






Em đi xuống phố
Mùa thu đi theo
Cả ngọn gió heo heo
Cả sắc hồng nắng ấm

Vạt cỏ non sương còn ướt đẫm
Lá trong vườn rộn rã xôn xao
Đóa bằng lăng tim tím vẫy chào
Chim ríu rít trên cành khoe giọng hót

Ngàn lời yêu thương mật ngọt
Lãng đãng trong mây khúc hát ân tình
Niềm vui nào tỏa sáng lung linh
Để thêm duyên chiếc đồng tiền nặng nợ

Mùa thu dịu dàng trong từng hơi thở
Áo lụa bay bay e ấp đôi tà
Mái tóc dài thoang thoảng hương hoa
Ngất ngây!
Say đắm!

Đã xa rồi cơn mưa rào ảm đạm
Cuối hạ buồn ve tấu bản từ ly
Nghe đâu đây khe khẽ tiếng thầm thì:
Thu đẹp quá!
Mùa thu đầy hạnh phúc!










VU VƠ CHIỀU







Gác tay lên trán…
chuyện thường
Gác chân lên trán…
tỏ tường thế nhân

Thị phi
hai tiếng ngại ngần
Hoa rơi. Gió thoảng. Nhọc nhằn. Đãi bôi…

Gác tay
ngẫm nghĩ sự đời
Gác chân
mới thấy hết lời đục trong

Gác cho tới lúc
lăn vòng
Sững sờ… ôm cái hư không…
Chán chường!













MÙA THU VỪA GHÉ






Mơ màng
nửa giấc Nam Kha
Giật mình
vướng 
giọt châu sa
ngang mày

Mùa thu
vừa ghé ngang đây
Xôn xao áo lụa
ngất ngây đất trời

Lá vàng
trước gió nhẹ rơi
Hồn 
như bay bổng
gọi mời tứ thơ







25 tháng 8, 2018

NHẠT NHÒA









Đêm sao đêm mãi
Khắc khoải canh trường
Bốn bề lặng ngắt sầu tương
Chập chờn nhân ảnh vấn vương một thời

Rối bời tấc dạ
Lã chã giọt tuôn
Đâu rồi khúc hát yêu thương?
Đâu rồi tình tự con đường dưới mưa?

Song thưa lẻ bóng
Giấc mộng Nam Kha
Với tay níu lấy thiên hà
Vầng trăng cổ tích nhạt nhòa xa xăm

Nguyệt cầm văng vẳng
Quạnh vắng trời khuya
Tự dưng nước mắt đầm đìa
Có còn ai để sẻ chia nỗi niềm?










CẦU MONG







Thành tâm quỳ trước Phật đài
Cầu mong Cha Mẹ ngày rày siêu sinh

Trần gian con bước tội tình
Lối qua sỏi đá rập rình gót chân

Mượn câu kinh kệ sáng ngần
Dẫn tâm thoát cõi bần thần đắm mê

Lạc an Tịnh độ tìm về
Liên hoa rực rỡ bốn bề ngát hương

Con quỳ lạy Phật mười phương
Vu Lan thắng hội cúng dường phúc ân








24 tháng 8, 2018

ĐÓA HOA HỒNG TRẮNG






Tôi không khóc khi áo cài hoa trắng
Nhìn trong hoa tôi thấy Mẹ tôi cười
ST







TÔI NGỒI CÙNG VỚI CHIÊM BAO






Có còn ai
đợi chờ tôi?
Mùa thu mới ghé
bên đồi Tình Nhân

Đâu rồi
ánh mắt ân cần
Đâu rồi
ấm áp thơ vần thuở nao?

Tôi ngồi
cùng với chiêm bao
Lật trang ký ức
ngạt ngào thơm hương

Vàng thu
cúc nở kín vườn
Đất trời xao xuyến
vấn vương ngõ về









23 tháng 8, 2018

GIẬN ANH EM GIẬN CẢ VẦN THƠ







Mấy tuần lặng lẽ chẳng tăm hơi
Điện thoại chuông reo hổng trả lời
Tin nhắn... giả vờ... say giấc ngủ
Thỏa cơn hờn giận với anh thôi!

Sinh nhật buồn hiu chỉ một mình
Chờ hoài… chờ mãi bóng hình anh
Rèm thưa cũng thức âm thầm đợi
Ngọn gió ghé ngang khẽ dỗ dành

Giận anh… em giận cả vần thơ!
Con chữ nằm im dáng thẫn thờ
Mực cạn… nghiên sầu… hờn giấy bút
Tội mùa thu đến đẹp như mơ!









LỤC BÁT NỢ NHAU







Tưởng rằng
lục bát nợ nhau
Từ trong tiền kiếp
ngọt ngào câu thơ

Giữa chừng đứt đoạn
ai ngờ
Cuồng phong bão táp
mịt mờ trùng vây

Em mang câu sáu
quắt quay
Anh giữ câu tám
tháng ngày ngẩn ngơ

Cầu Ô lạc bước
mong chờ
Biết đến bao giờ
hội ngộ sông Ngân?












21 tháng 8, 2018

MÙI HƯƠNG NGÀY CŨ DẠT VỀ ĐÂU?








Cái mùi hương tóc thơm hoa bưởi
Buổi ấy bên sông lạc mất rồi!
Vướng víu niềm riêng buồn rũ rượi
Ai người nhặt được gởi giùm tôi!

Mỗi chiều hong tóc bên song cửa
Tưởng ngọn thu phong ghé thuở nào
Gặp gỡ làm chi rồi thất hứa?
Để lòng héo úa sắc hư hao

Tóc nhớ thiên thu đến bạc đầu
Mùi hương ngày cũ dạt về đâu?
Trách chi con tạo gieo oan trái
Hoa bưởi rưng rưng nhuốm nỗi sầu!











NGANG QUA TRƯỜNG CŨ







Ngang qua ngôi trường cũ
Thấy xôn xao học trò
Kỷ niệm như thác lũ
Ùa về đầy tứ thơ

Sân trường thênh thang gió
Tất bật những ngày hè
Hoa phượng vĩ thắm đỏ
Rền rĩ ngàn tiếng ve

Giờ chơi ngồi tâm sự
Ghế đá rợp bóng cây
Ánh mắt nhìn tư lự
Khoảng trời rộng tương lai

Vẫn còn nghe văng vẳng
Lời ân cần thầy cô
Trong từng trang giáo án
Biết bao điều ước mơ

Nhớ làm sao bục giảng
Chất chứa bấy ân tình
Bảng đen và phấn trắng
Gởi gắm cả niềm tin

Ngang qua ngôi trường cũ
Đâu rồi những yêu thuơng?
Lội ngược miền quá khứ
Cả một thời vấn vương!





20 tháng 8, 2018

DẤU CHẤM LỬNG CHƠI VƠI






Đêm mãi là dấu chấm lửng chơi vơi
Ta ngỡ ngàng lội ngược miền quá khứ
Vũng cằn khô sau mưa cuồng bão dữ
Chỉ hoang tàn!… Con chữ cũng xót xa!

Gọi tên người… sao chỉ thấy ngân nga
Tiếng côn trùng không ngừng lời than vãn?
Ký ức xưa ngỡ rằng theo năm tháng
Sẽ phai nhòa bởi dấu vết thời gian

Vẫn còn đây… nỗi nhung nhớ ngập tràn
Bóng hình nào vừa thoáng qua tâm tưởng
Vẫn ánh mắt… vẫn nụ cười tơ vướng
Để hồn thơ ngật ngưỡng ướp men say

Đêm cô đơn hồn phách muốn ngã nhoài
Mờ mịt quá thiên hà xa diệu vợi
Tựa vào đâu giữa màu đen u tối?
Đêm mãi là… dấu chấm lửng… chơi vơi…









CHƠI VƠI







Ngày về trong lặng lẽ
Chẳng thấy bóng mặt trời
Sương còn đọng chơi vơi
Trên cành cây ủ rũ

Mây trôi miền viễn xứ
Quên gặp gỡ hôm nào
Ghé ngang ngọn trúc đào
Gởi gió lời ước hẹn

Chim hót câu nghèn nghẹn
Mắt lệ nhòe rưng rưng
Sải cánh bay ngập ngừng
Nỗi niềm đầy xao động

Ngày về chìm ảo mộng
Nắng yếu ớt nhạt màu
Để vườn cũ hanh hao
Hoa lá hờn kém sắc

Ngày chớm thu ngầy ngật
Rượu nào đã nhấp môi
Sao cảm thấy rã rời
Thơ vần nghe nhạt nhẽo










19 tháng 8, 2018

TỨ TUYỆT CHIỀU THU







Chiều nay ra bến sông ngồi đợi
Chẳng biết chờ ai biết đợi ai?
Hoa tím lục bình như muốn hỏi
Cớ chi trĩu nặng nét u hoài?

Nhìn sóng lăn tăn vỗ mạn thuyền
Nhớ về ngày tháng cũ thần tiên
Trưa hè trốn ngủ đi câu cá
Mẹ phạt cấm bơi mấy bữa liền

Làm sao quên được láng giềng xưa
Kỷ niệm còn đây như mới vừa
Hai đứa ngoéo tay trao nhẫn cỏ
Ông trời cảm động khóc như mưa

Tất bật giữa đường đời lạc bước
Phím đàn gãy vụn khúc oanh ca
Chớm thu lặng ngắm dòng xuôi ngược
Nỗi nhớ thiên thu chợt vỡ òa











18 tháng 8, 2018

BƯỚC RA TỪ CỔ TÍCH







Bước ra từ cổ tích
Ruổi rong giữa vô thường
Bóng hoàng hôn tĩnh mịch
Nhạt nhòa chữ yêu thương

Gót hài sao lặng lẽ
Chân đếm bước ngập ngừng
Ngang qua miền dâu bể
Nỗi muộn phiền rưng rưng

Áo lụa hồng đài các
Bâng khuâng nhuốm nét sầu
Lời ca dao ai hát
Trôi giạt về nơi đâu?

Tội cho mùi hương tóc
Cứ quanh quẩn kiếm tìm
Bờ vai giờ cô độc
Tủi hờn chỉ lặng im

Bước ra từ cổ tích
Chơi vơi giữa muôn trùng
Bên nỗi sầu cô tịch
Níu hoài khoảng mông lung













17 tháng 8, 2018

HỘI NGỘ MÙA NGÂU







Mưa mãi mưa hoài sao chẳng tạnh?
Khóc cho Ngưu Chức buổi sum vầy
Chạnh lòng nhớ đến ngày ly biệt
Một buổi thu vàng Gió tiễn Mây

Mới đó mà nay đã bạc đầu
Hoa trôi tan tác dạt về đâu
Trập trùng núi chắn xa vời vợi
Kẻ Bắc người Nam luống dãi dầu

Nhật nguyệt thiên thu giữ trọn tình
Cuộc đời là cõi mộng phiêu linh
Trao nhau ấm áp câu thề nguyện
Xoay chuyển càn khôn mãi bóng hình

Ô Thước chung tay bắc nhịp cầu
Dệt nên huyền sử đẹp mùa ngâu
Sông Ngân tháng bảy mừng tao ngộ
Son sắt thủy chung rạng rỡ màu







NGƠ NGÁC SÔNG NGÂN








Sao buổi chiều nay trời ảm đạm?
Còn tôi rưng rức tứ thơ buồn
Áng mây xám xịt như đồng cảm
Ghé đậu vai mềm gởi nụ hôn

Bất chợt nhớ về ngày tháng cũ
Lầu trăng quán gió đượm ân tình
Sẻ chia cảm xúc từng câu chữ
Tứ tuyệt mơ màng tưởng yến oanh

Chẳng biết không dưng ngàn cách biệt
Đường xa diệu vợi nhớ đêm ngày
Ngồi trông nhật nguyệt sầu da diết
Pha chút nghẹn ngào lẫn đắng cay

Bỗng chốc cơn mưa ồ ạt đến
Hạt ngâu giăng phủ ngập hoàng hôn
Hỏi ai còn giữ câu thề nguyện
Ngơ ngác sông Ngân đợi mỏi mòn







ĐÊM NẰM MƠ CỔ TÍCH







Đêm nằm mơ cổ tích
Thấy trăm năm tìm về
Giữa canh trường tĩnh mịch
Chập chờn cuộc tỉnh mê

Bao lâu rồi biền biệt
Lạ lẫm ánh mắt nhìn
Người nhọc nhằn bão tuyết
Kẻ đắm chìm vô minh

Chuyện ngày xưa xa lắc
Hội ngộ dưới chân cầu
Để tháng ngày quay quắt
Cứ chờ đợi mùa ngâu

Trăng treo ngoài cửa sổ
Vén rèm thưa khẽ khàng
Nghe xạc xào ngọn gió
Mây dừng bước ghé ngang

Đêm nằm mơ cổ tích
Hạnh phúc như mỉm cười
Ngoài vườn chim lích rích
Dưới nắng hồng dạo chơi







16 tháng 8, 2018

XẾP LẠI TRANG THƠ NHÒE DẤU MỰC






Còn lại gì khi cung đàn lạc nhịp
Khi ngổn ngang điệp khúc tạ từ?
Chẳng lẽ đắm chìm trong vũng sầu tư?
Chẳng lẽ sụt sùi hờn mây trách gió?

Nơi ốc đảo ta một đời vò võ
Nỗi cô đơn là người bạn chân tình
Đâu sá gì quạnh vắng buổi bình minh
Hay tê tái bóng hoàng hôn lụn tắt!

Dắt vần thơ đi cùng trời cuối đất
Để lãng quên những quay quắt nhói lòng
Suốt bốn mùa xuân hạ thu đông
Dẫu sỏi đá thác ghềnh nào ngại bước!

Tự nhủ thầm tương lai đằng phía trước
Biết đâu chừng mật ngọt ướp yêu thương
Biết đâu chừng ấm áp góc thiên đường
Đón chờ ta với vô vàn hạnh phúc?

Hãy xếp lại trang thơ nhòe dấu mực
Gởi trăng ngàn núi thẳm khúc phôi pha
Hãy vui lên đừng mắt ướt nhạt nhòa
Ngắm sắc thu diệu huyền vừa qua ngõ








HÃY MỈM CƯỜI TANG LỄ THÁNG NGÀY QUA!







Hãy mỉm cười tang lễ tháng ngày qua!
Trước cuộc đời ta vô cùng ngờ nghệch
Với mạng ảo và tình người bạc thếch
Cứ ngỡ là ấm áp mối tình chân!

Ta ngu ngơ để khắc khoải thơ vần
Mùa nối mùa đắm chìm trong mộng tưởng
Ngẩn ngẩn… ngơ ngơ… nỗi niềm tơ vướng
Nước mắt hoài ướt đẫm bờ mi

Chợt nhận ra nước đã tràn ly
Còn đâu nữa kỷ niệm hồng ngà ngọc?
Cảm xúc chai lì… khô khốc…
Ta thẫn thờ nhìn ngắm mọi đãi bôi

Tự dỗ dành mình… thôi chỉ thế thôi!
Con đường ta qua giờ nhiều ghềnh thác
Cung đàn xưa dây chùng phím lạc
Tiếc làm gì?…
Đã tàn úa sắc hoa!

Hãy mỉm cười tang lễ tháng ngày qua!








15 tháng 8, 2018

HOÀI NIỆM GIỮA KHUYA






Khuya,
hoài niệm chợt theo về
Nghe con dế gáy não nề thâu đêm

Vườn xưa một thuở êm đềm
Rộn ràng lau lách cỏ mềm vướng chân

Cùng nhau nhả chữ buông vần
Nào đâu day dứt ngại ngần giấc thu

Ca dao dịu ngọt lời ru
Tưởng trăm năm… khúc tương tư thắm tình

Dè đâu cõi mộng phiêu linh
Bên đời hiu quạnh bóng hình ngẩn ngơ

Khuya,
mòn mỏi thức đợi chờ
Giữa đêm nguyệt tận mịt mờ dáng ai











LỤC BÁT BÌNH YÊN







Một mình 
cùng nỗi cô đơn
Lang thang phố vắng… 
gió mơn man về

Sương thu 
chìm đắm cơn mê
Dòng sông 
bến nước 
bốn bề ngủ say

Ngắm nhìn 
hoa lá cỏ cây
Tâm nghe nhẹ nhõm 
tháng ngày bình yên

Bỏ buông 
mấy nẻo muộn phiền
Vần thơ rong ruổi
khắp miền vô ưu






14 tháng 8, 2018

CHẲNG THÍCH MÙA THU







Sáng một mình lang thang / trời mây giăng mờ mịt. / Ngang qua vườn cổ tích / chợt nỗi nhớ tìm về.

Nghe hồn phách tái tê. / Nào phải đông rét buốt/ để cho bàn chân bước / nhiều lúc phải ngập ngừng.

Nước mắt nhẹ rưng rưng. / Có đôi lần người bảo/ thơ tôi buồn áo não / cứ than trách gió mây.

Tội se sắt heo may / đậu bờ vai khắc khoải. / Đã nhiều phen trốn chạy / xa lìa vũng ảo hư.

Thơ chất ngất sầu tư. / Ngày về trong chán ngán. / Lạc loài đêm nguyệt tận / qua ngõ vướng sương mù.

Tôi chẳng thích mùa thu / mang theo niềm buồn bã. / Nhìn rụng rơi xác lá, / thấy lòng mình chơi vơi.

Đưa tay níu gió trời, / hãy mang đi tất cả. / Bỏ buông nơi biển cả / mọi hờ hững đãi bôi.

Xin giữ lại nụ cười / an nhiên và thanh thản. / Cùng vần thơ lãng đãng / ruổi rong giữa cuộc đời.








RƯNG RƯNG ẢO MỘNG








Hẹn hò
tao ngộ mùa ngâu
Vô tình gặp lại 
bên cầu
ngẩn ngơ

Tựa lưng nhật nguyệt
mong chờ
Đất trời
nghiêng ngả
giấc mơ nửa chừng

Đêm trường
vuốt mặt rưng rưng
Chỉ là ảo mộng
thôi đừng luyến lưu!











TRẦM MẶC








Nhẹ nhàng
ra khỏi đời nhau
Đừng gieo sân hận
mà đau đớn lòng

Hững hờ
sáo vút sang sông
Bến xưa trầm mặc
chờ trông
tháng ngày

Chỉ còn lại 
nỗi đắng cay
Lật trang thơ cũ
nhớ hoài thiên thu!