Sáng một mình lang thang / trời mây giăng mờ mịt. / Ngang
qua vườn cổ tích / chợt nỗi nhớ tìm về.
Nghe hồn phách tái tê. / Nào phải đông rét buốt/ để cho bàn
chân bước / nhiều lúc phải ngập ngừng.
Nước mắt nhẹ rưng rưng. / Có đôi lần người bảo/ thơ tôi buồn
áo não / cứ than trách gió mây.
Tội se sắt heo may / đậu bờ vai khắc khoải. / Đã nhiều phen
trốn chạy / xa lìa vũng ảo hư.
Thơ chất ngất sầu tư. / Ngày về trong chán ngán. / Lạc loài
đêm nguyệt tận / qua ngõ vướng sương mù.
Tôi chẳng thích mùa thu / mang theo niềm buồn bã. / Nhìn rụng
rơi xác lá, / thấy lòng mình chơi vơi.
Đưa tay níu gió trời, / hãy mang đi tất cả. / Bỏ buông nơi
biển cả / mọi hờ hững đãi bôi.
Xin giữ lại nụ cười / an nhiên và thanh thản. / Cùng vần thơ
lãng đãng / ruổi rong giữa cuộc đời.
Hòa tâm vào chiếc lá
Trả lờiXóaThả hồn trong chơi vơi
Mới xanh rồi vàng, rơi
Người về cội, về nhà!
Cảm ơn bạn DVD ghé đọc thơ và chia sẻ!
Xóa