08 tháng 5, 2018

TRĨU NẶNG NỖI NIỀM







Bình minh về nghe hồn phách đi hoang
Rượu chưa nhấp mà ngập tràn cay đắng
Đọc thơ người giọng trách hờn mằn mặn
Bởi tại ai để men phải nhạt nhòa?

Trăm ngàn lần chẳng phải tại vì ta
Nơi bến hẹn ta đếm từng ngày tháng
Từ xuân biếc đến oi nồng hạ trắng
Bóng từ quy mất hút ở phương trời?

Rất nhiều lần câu chữ khóc chơi vơi
Rồi thảng thốt giật mình ta mới biết
Cánh chim ấy đã vút bay biền biệt
Để ngỡ ngàng nuối tiếc chuyện xa xưa

Đâu còn gì ngoài nắng sớm chiều mưa
Dỗ dành ta vơi đi cơn tủi phận
Mỏi mòn trông một góc trời thăm thẳm
Ta cùng thơ luôn trĩu nặng nỗi niềm

Nỗi mong chờ quặn thắt cả buồng tim!








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét