07 tháng 5, 2018

GIẬN HỜN







Sài Gòn những ngày cuối tháng tư
Mặt trời như ủ lửa
Cũng vì thế mà anh quên lời hứa
Rớt rơi theo sợi nắng vô tình

Sao để em đợi chờ trước cửa lớp vắng tênh?
Áo lụa hoàng hoa không còn thẳng nếp
Tóc tém rối tung… phai nhòa mắt biếc
Giọt lệ rưng rưng trên má ưu phiền

Anh đừng viện lý do này nọ liên miên!
Hay là anh đã tìm được bình yên bến đỗ?
Nói cho em biết để em không còn là con ngố
Thấp thỏm chờ anh cuối buổi học về

Mưa tạt qua giảng đường lạnh đến tái tê
Em vụng về lấy cặp nghiêng che áo mỏng
Anh ở đâu giữa ầm ào gió lộng?
Nỗi giận hờn bỗng chốc dậy trong em

Anh đừng ngọt ngào cất giọng ru êm
Bằng ca dao tình tự!
Em nhất định sẽ lặng thinh không ạ ơi ừ hử
Tội cho em!...Sức chịu đựng mỏi mòn!

Giận anh rồi em sẽ đối mặt với cô đơn
Sẽ rất buồn… và vô cùng hụt hẫng
Khi liếc nhìn anh bằng đôi mắt lạnh lùng vô cảm
Để trả thù… anh hờ hững bỏ quên em!








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét