31 tháng 5, 2018

NỖI NIỀM FACEBOOK







Mở vội trang Facebook
Bao kỷ niệm tràn về
Bóng hình nào lẩn khuất
Để lại niềm tái tê

Đã một thời sóng bước
Trên đường rợp bóng cây
Mắt nhìn nhau hạnh phúc
Con tim xao xuyến đầy

Đã một thời san sẻ
Từng giọt đắng thơm nồng
Đâu ngại gì dâu bể
Cảm xúc hoài đợi mong

Trang Facebook còn đó
Người ngày ấy nay đâu?
Tội mình ta vò võ
Ngắm thời gian bạc màu










29 tháng 5, 2018

THÔI TRẢ THƠ VỀ VỚI GIÓ SƯƠNG




                   






                    Sáng nay tôi gánh thơ đem bán
                    Gánh cả càn khôn , cả đất trời
                    Ngồi đợi đến tàn phiên chợ sáng
                    Không người dòm ngó gánh thơ tôi

                    Thơ không bán được tôi buồn mãi
                    Tôi gánh thơ về dạ ngổn ngang
                    Góp chút tơ vương hong ấm lại
                    Rồi đem giấu biệt chốn non ngàn

                    Bao năm dành dụm tôi gom đủ
                    Một gánh thơ sầu ngập nhớ thương
                    Giờ đây xoá bỏ ân tình cũ
                    Thôi trả thơ về với gió sương









NỖI NIỀM LỤC BÁT








Ừ thôi hoa đã úa tàn
Ừ thôi trăng đã võ vàng chờ mong

Sáo giờ đã vút sang sông
Thuyền xưa bỏ lại chất chồng nỗi đau

Thời gian đã bạc phai màu
Đứng lên em nhé bể dâu khó lường

Bình minh rạng rỡ ánh dương
Gói bao sầu não thả buông góc trời

Nắng vàng đẹp lắm em ơi
Dắt thơ đi dạo nụ cười viên dung








28 tháng 5, 2018

THÔI ĐỪNG BỊN RỊN







Chiều rồi
nấn ná mà chi
Ân tình nhạt nhẽo
còn gì luyến lưu

Khu vườn cổ tích
tiêu điều
Im lìm tiếng gió
cho diều đứt dây

Hoàng hôn
phủ khắp cỏ cây
Thôi đừng bịn rịn
tháng ngày ảo hư










NGẨN NGƠ CHIỀU








Chờ hoài không thấy tứ thơ
Con chữ ngẩn ngơ hờn dỗi
Giấy bút lặng thinh chẳng nói
Bên rèm tóc rối buồn thiu

Rớt rơi mấy sợi nắng chiều
Trên bờ tường rêu ẩm mốc
Lục bát tự dưng bật khóc
Gió qua trêu chọc vài câu

Tại ai thơ nhạt phai màu?
Tại ai âu sầu lửa hạ?
Cơn mưa giữa mùa tầm tã
Để nghe rộn rã thơ vần

Cảm xúc tuôn chảy ngập tràn
Nhà ai tiếng đàn vọng lại
Hoàng hôn gọi về khắc khoải
Thiên di sải cánh gọi bầy












27 tháng 5, 2018

HÃY








Hãy bớt buồn em nhé!
Phù dung chóng phai tàn
Lá xanh… ngả sắc vàng
Cuộc vô thường là thế!

Bớt tin người em nhé!
Ngoài kia lắm não phiền
Hay đổi trắng thay đen
Để lòng sầu đau đáu

Hãy quên tình hư ảo!
Thoắt đậu rồi thoắt bay
Bỏ buông mối u hoài
Hạnh phúc cùng thơ phú

Hãy tung tăng xuống phố!
Khoác áo hoa rạng ngời
Tô thắm lại môi cười
Ngắm rực hồng cánh phượng










PHÚ YÊN BUỔI HOÀNG HÔN





(Nhớ Cúc Vàng một thuở)

Phú Yên buổi hoàng hôn
Nắng vàng vừa mới tắt
Buồn trĩu đầy lên mắt
Nhớ nhung gọi tên người

Dõi bốn phía chơi vơi
Đâu khoảng trời ấm áp
Hạnh phúc như tràn ngập
Rộn vang tiếng nói cười?

Bước chân thêm rã rời
Thèm ly cà phê đắng
Uống cho quên trống vắng
Người giờ đã xa xôi

Chỉ còn lại mình tôi
Tất cả đều lạ lẫm
Níu lấy vầng trăng ấm
Gởi bơ vơ nỗi niềm

Giọt đắng rơi trong đêm
Hồn lao xao dậy sóng
Lẩn khuất một hình bóng
Ngàn năm chẳng phai nhòa










25 tháng 5, 2018

GIÁC






Sáng nay mây ngũ sắc
Rơi rớt sợi từ bi
Bao muộn phiền quay quắt
Níu kéo để làm gì?

Thế gian đầy hư ảo
Ngập chót lưỡi đầu môi
Cửa thiền định nương náu
Quên nỗi chán không rời

Quỳ xuống đảnh lễ Phật
Ánh hào quang sáng lòa
Kệ kinh tìm bờ giác
Tâm thiền sớm nở hoa

Nam mô đại cứu khổ
Thoát vọng tưởng sân si
Đài sen miền Tịnh độ
Hạnh phúc khó ai bì







THƠ VẦN Ủ RŨ KHÓC LIÊU TRAI








Muốn bỏ làm thơ sao chẳng được
Nửa đêm con chữ cứ cằn nhằn
Chong đèn úp mặt nằm thao thức
Trăng ghé bên rèm chẳng nói năng

Giấy bút lặng yên dáng dỗi hờn
Đã từng thệ nguyện mãi sắt son
Cầu mây quán gió thường rong ruổi
Cảm xúc chờ nhau đến mỏi mòn

Ngọc ngà một thuở đã phôi phai
Mộng mị chiêm bao lạc dấu hài
Góc biển chân trời giờ cách biệt
Thơ vần ủ rũ khóc liêu trai









24 tháng 5, 2018

GIÃ BIỆT









Đã qua rồi cơn thịnh nộ cuồng phong
Nhìn quẩn quanh đất trời như chao đảo
Ta thảng thốt thấy tay mình rướm máu
Giữa bốn bề rình rập mối hiểm nguy

Thành quách xưa đổ nát chẳng còn gì
Thôi giã biệt những tình người nông cạn
Tiếng đãi bôi nghe tột cùng chán ngán
Ta trở về ốc đảo ngắm nhạt phai

Hãy dửng dưng dù chân bước lạc loài
Cắn chặt răng đừng u hoài nuối tiếc
Mặc thiên hạ cố mày đưa mắt liếc
Lòng dặn lòng quên nghiệt ngã đắng cay







TỈNH THỨC






Thật tình cờ khi trở lại nơi đây
Khoác ba lô trên vai
Chuyến xe đêm lặng lẽ
Bỏ hết sau lưng nỗi chán chường dâu bể
Nhắm mắt lãng quên nhạt thếch tình người

Tháng ngày buồn bên ốc đảo chơi vơi
Tội thơ vần lạc vào miền hư ảo
Con tim dại khờ trước ngọt ngào chim sáo
Để xót lòng với hờ hững đãi bôi

Đứng giữa thênh thang của vô tận đất trời
Chợt thấy bồi hồi giật mình tỉnh thức
Bốn phía vây quanh đen ngòm đáy vực
Tự nhủ thầm tìm đến hướng bình yên

Dẫn dắt tâm thoát khỏi nẻo lụy phiền
Hoàng hôn xuống ta nằm nghe biển hát
Lời của sóng âm vang như dìu dặt
Thôi xa rồi gai nhọn cứa thịt da

Hãy mỉm cười tang lễ tháng ngày qua…







23 tháng 5, 2018

CỔ TÍCH ĐÃ PHÔI PHA








Trở lại Quy Nhơn giữa mùa hạ nắng nôi
Im tiếng gió
Thiếu bờ vai dựa dẫm
Những con đường thênh thang lạ lẫm
Đã một thời cùng sóng bước bên nhau

Góc phố thân quen dạo nào
Nhớ đến cồn cào gan ruột
Tưởng xa xăm cả ngàn năm trước
Ký ức phai mờ bởi lớp trầm tích rêu rong

Nhắc làm chi chuyện đổi thay lòng
Đồi kỷ niệm giờ nhạt nhòa mất dấu
Bốn ngăn tim ngỡ ngàng đau đáu
Sổ lồng rồi chim sáo vội bay xa

Quán cà phê xưa khuất bóng chiều tà
Mây tím thẫm nhuộm khoảng trời nhung nhớ
Ta thảng thốt gọi tên người một thuở
Chẳng còn gì!...
Cổ tích đã phôi pha!...








HOÀI NIỆM THÁNG 5







Đã từng gặp gỡ
trên đường
Đã từng vấp sợi tơ vương
một thời

Trao ánh mắt
Gởi nụ cười
Vần thơ ai dệt
bồi hồi con tim

Để hoài ray rứt
thâu đêm
Để hoài nhung nhớ
bên rèm ướt mi

Cầu Ô ai bắc mà chi
Thương cho Ngưu Chức
sầu bi tội tình











BUỔI HẠ VỀ AI DỆT KHÚC MỘNG MƠ







Thật lạ chưa cây si mọc trước nhà
Từ sáng sớm… phía giậu rào kín gió
Giàn huỳnh anh màu vàng tươi rực rỡ
Cứ lặng yên gởi trộm mấy tia nhìn

Xuyên qua rào mắt liếc quẩn liếc quanh
Bên cửa sổ tấm màn voan mỏng mảnh
Có cô gái tóc cài nơ nhí nhảnh
Ngắm mây trời hay lén dõi bóng ai?

Chẳng nói năng chỉ đứng mãi đứng hoài
Con chó nhỏ gầm gừ như nghe ngóng
Nhà vắng tênh nỗi đợi chờ đánh võng
Thật lạ lùng cô gái vẫn vô tư!...

Tội đôi chân đứng mòn mỏi thẫn thờ
Tay nắm chặt phong thư còn nguyên nếp
Cánh cửa sổ mở toang nào đâu khép
Để dùng dằng từng bước nhỏ ngẩn ngơ

Buổi hạ về ai dệt khúc mộng mơ
Tình như đã mà giả vờ không biết
Hoàng hôn xuống gió hát bài ly biệt
Tội con tim từng nhịp gõ nhọc nhằn








TÌM ĐẾN BIỂN KHƠI









Bỏ ngổn ngang tất bật
Ta tìm đến biển khơi
Xôn xao lời gió hát
Tâm nhẹ nở nụ cười

Ngắm nắng vàng giỡn sóng
Lấp lánh một khoảng trời
Hồn thơ chừng lắng đọng
Giữa bát ngát trùng khơi

Bãi cát nằm im lặng
Dõi theo bóng dã tràng
Môi chợt nghe mằn mặn
Nhớ lắm thuở hồng hoang

Gió lộng đùa trên tóc
Sợi tơ mềm rối tung
Sao mình giống con nhóc
Của ngày xưa vô cùng

Tựa lưng vào sóng nước
Thèm hai chữ yên bình
Tự tại bàn chân bước
Mặc cõi đời phiêu linh










22 tháng 5, 2018

QUY NHƠN NGÀY TRỞ LẠI








Chuyến xe đêm lặng lẽ
Tạm biệt nhé, Sài Gòn!
Bỏ lại điều dâu bể
Song hành cùng cô đơn

Mặt trời bừng nắng rạng
Vẫy tay như đón mừng
Thèm ly cà phê đắng
Quán cóc ngồi nghỉ chân

Thành phố nhiều thay đổi
Đường chi chít dọc ngang
Chợt nghe lòng bối rối
Kỷ niệm xưa ngập tràn

Đi mấy vòng lên xuống
Ngôi trường cũ nay đâu?
Vẫn còn đây gốc phượng
Thân già nua bạc màu

Quy Nhơn ngày trở lại
Bâng khuâng vắng tiếng cười
Bạn bè giờ xa ngái
Mắt thoảng buồn chơi vơi











21 tháng 5, 2018

VIẾNG MỘ HÀN MẶC TỬ








Vượt sáu trăm cây số
Ghé Ghềnh Ráng trưa hè
Phượng hồng như cháy đỏ
Vọng âm ngàn tiếng ve

Dốc Mộng Cầm lãng đãng
Mây rợp xanh khoảng trời
Hoa giấy đùa bóng nắng
Chợt nhớ Người khôn nguôi

Nằm trên đồi lộng gió
Ngôi mộ trắng im lìm
Tưởng lao xao hoa cỏ
Người về cùng tiếng chim

Vẳng bên tai sóng vỗ
Bờ cát trắng hiền hòa
Bãi Hoàng Hậu còn đó
Dấu chân Người đã xa

Cảm xúc như òa vỡ
Thảng thốt gọi tên Người
Trang thơ tình dang dở
Vội giã từ cuộc chơi

Những bông hoa tim tím
Hình như nhoẻn miệng cười
Nắng cũng vừa tắt lịm
Hoàng hôn nhẹ rơi rơi











20 tháng 5, 2018

TÂM NHẸ NHÀNG BÊN NÚI THẲM NGÂN NGA







Qua đèo Cù Mông trời ngả hoàng hôn
Mây xuống thấp thẫn thờ đưa tay níu
Màn khói sương lẫn nắng vàng dìu dịu
Tự dưng lòng nghe thanh thản bình yên

Bao lâu rồi cứ day dứt triền miên
Cơn giông bão quay cuồng trong sân hận
Để câu thơ hoài thở than tủi phận
Tháng ngày buồn nước mắt mặn bờ môi

Nỗi khổ đau một thuở đã xa rồi
Chợt nhận ra giữa dòng đời vạn biến
Cuộc vô thường đâu có gì lay chuyển
Chữ sắc không không sắc chẳng phai nhòa

Tâm nhẹ nhàng bên núi thẳm ngân nga…













19 tháng 5, 2018

NGẮM NẮNG THÙY DƯƠNG THẢ VẦN TỨ TUYỆT







Rong ruổi xe qua mấy dặm đường
Dừng chân ngồi ngắm nắng thùy dương
Lung linh mấy sợi tơ vàng óng
Ghé đậu vai mềm gợi nhớ thương

Lẩn khuất đâu đây một dáng người
Hình như quen lắm tự xa xôi
Đã từng chia sẻ câu bùi ngọt
Ấm áp vần thơ giữa cuộc đời

Làm sao quên được chuyện ngày xưa
Gác gió lầu mây đủ bốn mùa
Góp nhặt trao nhau niềm cảm xúc
Ngại gì sáng nắng hoặc chiều mưa

Nhật nguyệt lá hoa dẫu úa tàn
Lời thề một thuở vẫn chưa tan
Tri âm khúc hát chừng văng vẳng
Hội ngộ mùa thu hạnh phúc tràn









15 tháng 5, 2018

VỀ NƠI PHỐ BIỂN






Thôi trở trăn thao thức
Thôi buồn bã chán chường
Thôi muộn phiền ray rứt
Về phố biển yêu thương

Tung tăng cùng câu chữ
Và giấy bút thơm tho
Quên ngờ nghệch quá khứ
Quên sắt son dại khờ

Bên trùng khơi vỗ sóng
Ngắm biển xanh hiền hòa
Hồn thơ như lắng đọng
Tâm nhẹ nhàng nở hoa










14 tháng 5, 2018

MẶC 2







Mặc ai công hầu khanh tướng
Mặc ai ngất ngưỡng vinh quang
Ngồi ngắm con chữ mơ màng
Chợt thấy ngập tràn hạnh phúc!

Cớ gì trở trăn ray rứt?
Cớ gì thổn thức canh thâu?
Trách chi mấy nẻo bể dâu
Trắng… đen…đổi màu chán ngán!

Ruổi rong đó đây ngày tháng
Lụy trần thanh thản bỏ buông
Không còn mắt lệ vấn vương
Không còn nỗi buồn chất ngất

Đêm nghe rì rào gió hát
Thiên hà bát ngát trên cao
Cùng thơ dệt khúc ca dao
Bốn mùa dạt dào cảm xúc!











LANG THANG XUỐNG PHỐ







Ta lang thang xuống phố
Sáng thứ hai đầu tuần
Nắng vàng tươi rực rỡ
Đậu vai gầy bâng khuâng

Ta lang thang xuống phố
Khoác áo xanh da trời
Mơ màng nghe ngọn gió
Rủ mây hồng dạo chơi

Ta lang thang xuống phố
Ngắm tất bật ngày hè
Phượng trên cành thắm đỏ
Cùng rộn ràng tiếng ve

Lang thang ta xuống phố
Hạ dang tay đón chào
Niềm vui như òa vỡ
Tứ thơ về xôn xao










13 tháng 5, 2018

MÙI MẸ THÁNG SÁU









Tháng sáu về nắng thiêu đốt thịt da
Mẹ dang lưng phơi mình trên biển muối
Hạt lung linh thấm mồ hôi nóng hổi
Kiếp gieo neo trĩu nặng gánh nhọc nhằn

Dáng mẹ hiền dưới trời nắng chang chang
Đổi áo cơm nuôi đàn con nhỏ dại
Chân mẹ bước quãng gập ghềnh bỏng cháy
Tội thân cò lặn lội chẳng than van

Chợt thèm ôm lấy mẹ vô vàn
Ghiền mùi mẹ từng đêm dài dằng dặc
Mùi mồ hôi trộn lẫn mùi hăng hắc
Đêm xa nhà nhớ mẹ quá đi thôi!

Tiếng rao khuya ngoài ngõ vắng bồi hồi
Hình ảnh mẹ một đời lam lũ
Chiếc áo vá thuở nào giờ đã cũ
Vẫn bên mình để lành lặn phần con

Đêm chong đèn đợi giấc ngủ mỏi mòn
Ước chi ai chắp cho con đôi cánh
Vượt đường xa về gian nhà hiu quạnh
Có mẹ hiền và mùi mẹ yêu thương









MẶC









Tháng năm sầu riêng chín rộ
Măng cụt đã trổ đầy cành
Công việc bề bộn vây quanh
Giấy bút thôi đành xếp lại

Thoăn thoắt trèo cây hái trái
Chợ chiều mê mải bán buôn
Tự dưng quên hết chán chường
Chẳng còn vấn vương câu chữ

Đã xa dại khờ quá khứ
Ngại gì bão lũ cuồng phong
Đường đời nhẹ bước thong dong
Mặc ai công hầu khanh tướng










12 tháng 5, 2018

VẦN THƠ TÌNH MỘT THUỞ LẬT SANG TRANG







Em gởi vào giữa thăm thẳm màn đêm
Lời yêu thuơng bao lâu rồi giấu kín
Chôn chặt nhớ nhung trong thẫn thờ câm nín
Lỡ vuột tay đánh mất một khoảng trời

Em gởi vào tiếng rả rích mưa rơi
Giọng thảng thốt của loài chim tránh bão
Cuộc từ ly để lòng hoài đau đáu
Mười ngón tay gầy che không hết sầu tư

Em gởi vào miền thực thực hư hư
Nỗi khát vọng mong chờ vừa chạm phải
Nụ hôn nồng làm giá băng tan chảy
Hạnh phúc về khiến trời đất chao nghiêng

Em gởi vào chiếc đồng tiền nặng nợ giàu duyên
Chuỗi tháng ngày bình yên đầy mật ngọt
Sáng thức dậy đón bình minh chim hót
Ngồi dệt thơ bên ốc đảo mơ màng

Vần thơ tình một thuở lật sang trang…








LANG THANG CHIỀU THỨ BẢY







Lang thang chiều thứ bảy
Cho vơi bớt nỗi buồn
Sợi nắng còn sót lại
Đậu vai gầy yêu thương

Lang thang chiều thứ bảy
Thiên hạ đều có đôi
Niềm hạnh phúc tan chảy
Ngập tràn cả mắt môi

Lang thang chiều thứ bảy
Ta một mình đơn côi
Tưởng lạc miền hoang hoải
Lặng thinh tiếng nói cười

Lang thang chiều thứ bảy
Chân bước nhẹ trên đường
Hoàng hôn sầu tê tái
Vạc gọi bầy kêu sương







11 tháng 5, 2018

TÓC TÉM RƯNG RƯNG







Còn đâu mái tóc ngang lưng
Còn đâu mái tóc đã từng nâng niu?

Giậu thưa chờ đợi bao chiều
Có đôi mắt gởi thương yêu ấm nồng

Không dưng một buổi tàn đông
Thuyền đi bỏ lại bến sông lạnh lùng

Bìm bịp kêu nước lớn ròng
Tủi hờn chỉ thấy mịt mùng dấu chân

Để giờ tóc tém rưng rưng
Còn đâu mái tóc ngang lưng thuở nào?










TẢN MẠN THƠ






Dắt thơ 
qua chốn bụi trần
Để xem 
con tạo xoay vần 
nhiễu nhương
Buồn 
Vui 
Đau khổ 
Chán chường
Trắng 
Đen
Hư 
Thực… 
đoạn trường ướt mi

Dắt thơ 
qua cửa từ bi
Lao xao lắng đọng 
sân si lụi tàn
Tấc lòng 
tơ rối ngổn ngang
Trôi theo sóng nước 
chảy tràn biển khơi










NGẪM






Ngày xưa
câu chữ dịu dàng
Để cho hồn phách
mơ màng viển vông

Thời gian
đã đổi thay lòng
Bây giờ
lạnh lẽo tiết đông phủ đầy

Thơ vần
chịu lắm đắng cay
Hư ảo tháng ngày
thôi hãy lãng quên

Đừng qua lối cũ
gập ghềnh
Mây gió bồng bềnh
tâm sự gởi trao