Muốn bỏ làm thơ sao chẳng được
Nửa đêm con chữ cứ cằn nhằn
Chong đèn úp mặt nằm thao thức
Trăng ghé bên rèm chẳng nói năng
Giấy bút lặng yên dáng dỗi hờn
Đã từng thệ nguyện mãi sắt son
Cầu mây quán gió thường rong ruổi
Cảm xúc chờ nhau đến mỏi mòn
Ngọc ngà một thuở đã phôi phai
Mộng mị chiêm bao lạc dấu hài
Góc biển chân trời giờ cách biệt
Thơ vần ủ rũ khóc liêu trai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét