Miệng lâm râm niệm Di Đà
Mà tâm vọng tưởng chạy ra chạy vào
Tâm ơi… trở lại đây mau!
Lãng quên nhạt nhẽo sắc màu thế gian
Mặc ai gác ngọc lầu vàng
Quạnh hiu ốc đảo thênh thang lòng từ
Xa rời vực thẳm ảo hư
Tựa câu thiền định chần chừ thiệt thân
Bỏ buông ngã mạn hận sân
Giữ cho thanh tịnh trắng ngần nẻo tâm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét