Chủ nhật chẳng buồn cũng chẳng vui
Giống con mèo ướt chỉ nằm vùi
Ngắm mây lãng đãng ngoài hiên nắng
Gió thoảng hương hoa sực nức mùi
Chủ nhật chẳng buồn cũng chẳng vui
Một mình lặng lẽ chốn không người
Vào ra… lên xuống… miền hiu quạnh
Nhắm mắt làm thinh biếng nói cười
Chủ nhật chẳng buồn cũng chẳng vui
An nhiên tự tại… chẳng bùi ngùi
Thả trôi đi hết bao sân hận
Mượn chữ đề thơ… bớt sụt sùi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét