Chiều như xuống vội úp mặt ngậm ngùi. Lòng ta tơ rối chẳng
chút niềm vui.
Sao người đành đoạn nói tiếng tạ từ? Bao nhiêu năm tháng chỉ
là ảo hư? Con tim nhoi nhói từng cơn buốt lòng. Thơ đâu có tội sao hoài long
đong? Chất chồng kỷ niệm ấp ủ ngăn tim…Buổi hoàng hôn tím dệt lời
ru êm.
Gió nghe than thở ghé đậu bờ vai. Ta chừng bỡ ngỡ tưởng nhầm tay ai. Ngày xưa chung bước bây giờ chia hai. Con đường phía trước cô đơn trải dài. Thôi người ở lại hạnh phúc ngập đầy. Về miền hoang hoải ta sầu quắt quay.
Gió nghe than thở ghé đậu bờ vai. Ta chừng bỡ ngỡ tưởng nhầm tay ai. Ngày xưa chung bước bây giờ chia hai. Con đường phía trước cô đơn trải dài. Thôi người ở lại hạnh phúc ngập đầy. Về miền hoang hoải ta sầu quắt quay.
Người ơi có biết bên góc giáo đường nghẹn ngào giã biệt một
thời tơ vương.
Mùa đông lạnh lẽo tuyết phủ kín trời. Còn ta úa héo…Buồn
ơi!...Buồn ơi!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét