11 tháng 5, 2017

GIÓ GỌI VỀ TÊ TÁI




Cứ ngỡ sẽ cùng nhau đi trọn quãng đường
Nhưng cuối cùng đành chia hai lối rẽ
Bởi tại ai để hoen sầu mắt lệ
Tại định mệnh vô tình... nghiệt ngã bủa vây?

Em một mình cam chịu đắng cay
Mười ngón tay suôn không thể nào níu giữ…
Ngoái nhìn về quá khứ
Bao kỷ niệm ngọt ngào ấp ủ tận ngăn tim

Lời ca dao một thuở êm đềm
Giờ biền biệt trôi tận cùng quên lãng
Nỗi tiếc nhớ làm em như chết lặng
Tự ái ngút ngàn…em cúi mặt lặng câm

Con đường em qua bóng lẻ âm thầm
Đã xa rồi bờ vai vững chãi
Từng bước liêu xiêu…gió gọi về tê tái
Câu chữ buồn...giá buốt ngập hồn thơ





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét