Con vào thăm ngoại Thanh minh
Bằng lăng nở rộ lung linh ven đường
Trời còn che phủ màn sương
Mây giăng lãng đãng nhớ thương ngập tràn
Cỏ lau vướng víu bước chân
Dây leo chằng chịt thêm phần xót xa
Nước mắt tức tưởi vỡ òa
Công ơn ngoại sánh thiên hà mênh mông
Đời con cũng lắm bão dông
Lời ngoại ấm lòng… con vẫn khắc ghi:
“Thả trôi hai chữ sân si
Thong dong nhẹ bước ngại gì chông gai…”
Thanh minh đâu quản đường dài
Con ghé thăm ngoại một ngày tháng ba
Nhớ ngoại nhiều lắm… ngoại à!
Mười bốn năm… chẳng phôi pha ân tình!
Ngoại cười ánh mắt long lanh
Trong mơ thường gặp ảnh hình yêu thương
Gió đưa thơm ngát trầm hương
Nhất tâm niệm Phật Tây phương ngoại về!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét