05 tháng 4, 2017

ĐÂU PHẢI GIẤC THIÊN ĐÀNG!




Bảo không buồn
Sao mắt lại rưng rưng?
Vò nát trong tay nỗi muộn phiền đeo đẳng
Hồn chơi vơi trống vắng
Níu lấy sợi mây che bớt nét tủi hờn

Trước mặt ta là bờ bãi cô đơn
Con dã tràng lầm lũi bò trên cát
Còn riêng ta giữa muôn trùng bát ngát
Chợt thấy mình quá nhỏ bé ngu ngơ

Nhìn tương lai sao u ám mịt mờ
Đường chỉ tay ngoằn ngoèo rối rắm
Phía sau lưng là vực sâu thăm thẳm
Màu tối đen không ánh nắng mặt trời

Cố gọi tên nỗi nhớ không rời
Gương mặt nào chừng như quen thuộc
Cũng có thể giấc chiêm bao tận nghìn năm trước
Vương vấn tìm về
Để hồn phách đi hoang

Vần thơ ơi!
Đâu phải giấc thiên đàng!
Mà đắm chìm giữa hai bờ mộng mị
Chỉ là ảo hư xô ta ngã quỵ
Để ray rứt chán chường vì lạc bến sông mê

Hãy đứng lên xóa hết mọi não nề
Nhẹ mỉm cười dù vướng đầy gai nhọn
Hạ đã về trên tàng cao thấp thoáng
Cánh phượng hồng của một thuở hồn nhiên…






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét