31 tháng 10, 2015

CON VỀ THĂM NGOẠI, NGOẠI ƠI !


            




                     Con về thăm ngoại, ngoại ơi !
Bao năm con đã sống đời tha hương
Ngó quanh một khoảng sân vườn
Nghe như hiu quạnh mây buồn phủ giăng

Cỏ lau vướng víu bàn chân
Dây trầu vàng úa bên thân cau già
Giàn bầu chẳng thấy ra hoa
Mấy bụi rau ngót, thì là quắt queo

Ao chuôm đầy cả rong bèo
Cá lội ngơ ngẩn nhìn theo bóng người
Cây trái ủ rũ kém tươi
Chú Vện nằm cuộn biếng lười vẫy đuôi

Nhà tranh rách nát tả tơi
Nhìn thấy mặt trời lấp ló trên cao
Gió đưa rơi rụng tàu cau
Ngỡ là dáng ngoại thuở nào chắt chiu

Áo nâu quần bạc khăn điều
Một đời nắng sớm mưa chiều thắt lưng
Nhớ về ngày cũ bâng khuâng
Chưa được một lần báo hiếu dưỡng nuôi

Nhiều khi nhớ ngoại ngậm ngùi
Mơ vòng tay ấm ngủ vùi giấc ngoan
Không dưng nước mắt tuôn tràn
Vắng xa bóng ngoại muôn ngàn nhớ thương

Bàn thờ nghi ngút khói hương
Nén trầm cầu nguyện mười phương Phật Trời
Ngoại về cực lạc thảnh thơi
Lung linh ngoại móm mém cười với con !







30 tháng 10, 2015

TA ĐI TÌM, TÌM MÃI...





Ta đi tìm, tìm mãi
Phố đang giấc nồng say
Chút dìu dịu heo may
Nhẹ hôn lên làn tóc

Mặt trời còn chưa mọc
Lá hoa ngủ trên cành
Nắng vàng cuộn kín chăn
Một mình ta đếm bước

Con đường dài phía trước
Vàng vọt bởi ánh đèn
Vẫn lối cỏ thân quen
Mỉm cười như vẫy gọi

Ta đi tìm mòn mỏi
Mắt trĩu nặng lo âu
Mây ngẩn ngơ trên đầu
Nhìn ta như thầm hỏi

Bếp nhà ai tỏa khói
Trắng nhẹ vờn trên cao
Gió hát câu rì rào
Tìm gì, tìm gì thế ?

Cuộc đời đầy dâu bể
Trăm năm chỉ vô thường
Rồi nhạt sắc phai hương
Bận lòng chi đến vậy ?

Cuối cùng đã tìm thấy
Chữ sắc sắc không không
Giữ tâm mình thong dong
Bỏ buông bao phiền não

Đừng sợ gì dông bão
Đừng lo chi thác ghềnh
Ngẩng mặt ngắm bình minh
Dệt vần thơ hạnh phúc…






LẠY TRỜI NGƯỜI TRỞ LẠI MAU !





Hoàng hôn đã xuống kia rồi
Thoảng nghe vẳng tiếng “ đò ơi ! ” xót lòng

Bèo mây cũng đứng đợi trông
Dáng người lẩn khuất bên dòng sông xanh

Tiếng kêu tha thiết tội tình
Người ơi trở lại… bóng hình có nhau !

Nhện giăng…giăng kín tường rào
Hỏi trăng hỏi gió mà nào thấy đâu !

Lạy trời người trở lại mau
Để câu “ người hỡi ! ” nghẹn ngào lòng ai !!!






CHỈ MỘT MÌNH TA




Đường thơ
trải rộng ta đi
Xòe tay
tay trắng
còn gì nữa đâu ?

Thả trôi
vương vấn sắc màu
Thả trôi
bao nỗi u sầu đã qua

Một mình
Chỉ một mình ta
Sớm chiều 
vui với lá hoa 
bạn cùng

Tháng ngày 
nhẹ bước thong dong
Vần thơ tri kỷ 
ruổi rong khắp miền










29 tháng 10, 2015

CHIẾC LÁ MỒ CÔI





Buồn 
dâng đến tận chân mây
Mượn vần lục bát 
tỏ bày cùng thu

Chiều nay 
mưa gió mịt mù
Chợt 
thèm nghe lại 
lời ru ân tình

Cuộc đời 
cõi mộng phiêu linh
Thoắt không 
thoắt có 
chông chênh kiếp người

Hồn thơ 
chìm nổi chơi vơi
Muốn làm chiếc lá 
mồ côi 
cuối mùa






BÓNG HOÀNG HÔN






Và cuối cùng thì anh cũng ra đi
Chiều sân ga gió thổi về se sắt
Ngọn đèn đường chập chờn vàng hiu hắt
Em lặng thinh nghe nước mắt lưng tròng

Trời bây giờ cũng vừa mới lập đông
Chiếc áo mỏng càng nghe đầy buốt giá
Không dám khóc mà lệ rơi lã chã
Lần cuối cùng nước mắt tặng cho nhau

Bên cạnh anh em lặng lẽ cúi đầu
Em đã quá tin vào lời mật ngọt
Tội thân em kiếp nghèo hèn bèo bọt
Đỉa lại đeo chân hạc quá đèo bòng!

Em đã tin với tất cả tấm lòng
Giờ quay mặt anh bước đi vội vã
Đành như thế, em làm người xa lạ
Kỷ niệm hồng xếp chật cả ngăn tim

Tiếng còi tàu rối rít gọi đêm đen
Thôi anh nhé chỉ còn là dĩ vãng
Trời mù sương nên nhạt nhòa bóng dáng
Em bẽ bàng trơ trọi giữa sân ga

Bầy chim kêu gọi tổ buổi chiều tà
Nghe xé nát cõi lòng vừa đánh mất
Còn gì đâu bóng hoàng hôn dày đặc
Em một mình lầm lũi bước chân đi !







24 tháng 10, 2015

NỐT LẶNG BÊN ĐỜI





Trở lại Đà Lạt trời cuối thu
Cơn gió heo may như ngập tràn hơi bấc
Áo mỏng manh
Cho lòng thêm quay quắt
Bước chân nào
Còn lẩn khuất mới hôm qua

Thoảng mùi thơm dìu dịu cỏ hoa
Hương kỷ niệm đã một thời ray rứt
Tự nhủ thầm thôi đừng thổn thức
Hãy lãng quên
Mùa đã lụi tàn !

Con dốc mù sương lãng đãng mênh mang
Ta đếm bước trong ngỡ ngàng mộng mị
Chảy qua hồn cơn thét gào hồng thủy
Ký ức buồn vỡ vụn nỗi thương đau

Mảnh tình thơ bị giẫm nát nghẹn ngào
Ta chợt nghe giọt sầu rơi mằn mặn
Trước mặt
Sau lưng
Tứ bề hoang vắng
Chỉ một mình ta với nốt lặng bên đời !






17 tháng 10, 2015

CŨNG BỞI MÙA THU







Và cuối cùng… thì ta cũng xa nhau
Buổi chia ly nghẹn lời không nói được
Em và anh hai ngả đường xuôi ngược
Thật đắng lòng tay vuột mất bàn tay

Đường ta qua lối nhỏ phủ sương đầy
Mây giăng ngập tím màu trời thổn thức
Thôi đừng buồn,  đừng dỗi hờn ray rứt
Mỗi căn phần đã định sẵn nông sâu

Chẳng thở than chỉ cam phận cúi đầu
Bao kỷ niệm sẽ chìm vào quên lãng
Chuyện tình cũng phai tàn theo năm tháng
Bởi mùa thu che khuất lối đi về!











16 tháng 10, 2015

VU VƠ





Dỗ hoài đợi giấc ngủ trưa
Ca dao rơi khẽ đung đưa võng buồn
Gió mùa thu lặng lờ buông
Lời ru áo não khơi nguồn trầm luân

Ngủ đi sao cứ bâng khuâng
Ngủ cho quên hết xoay vần càn khôn
Ngủ đi chớ có trách hờn
Thế nhân trăm vạn nẻo đường đãi bôi

Nhắm mắt quên hết đắng lời
Đã bao phen nuốt chơi vơi xót lòng
Ngủ đi cho trọn giấc nồng
Heo may dìu dịu bên song mơ màng




15 tháng 10, 2015

GIỌT LỆ ĐỪNG LONG LANH






Mưa dai dẳng suốt đêm
Ta chong đèn thức đợi
Giấc ngủ cứ im lìm
Vườn khuya đầy bóng tối

Giọt mưa hình như khóc
Tiếng lòng nghe xót xa
Giấc ngủ hoài trằn trọc
Ký ức xưa nhạt nhòa

Đêm trở mình thao thức
Khắc khoải dệt vần thơ
Đèn khuya tàn lụn bấc
Yêu thương mãi hững hờ

Mưa ơi, thôi ai oán
Khóc tiễn biệt cuộc tình
Trời đã gần rạng sáng
Giọt lệ đừng long lanh





14 tháng 10, 2015

NHẠT PHAI MÀU THẠCH THẢO






Chẳng lẽ nào mùa thu đã ra đi
Khi sáng nay ngắt vội nhành thạch thảo
Màu nhạt phai rưng rưng như thầm bảo
Gió heo may thổn thức khóc tạ từ

Lá thẫn thờ héo úa dáng trầm tư
Ta thảng thốt còn bao điều chưa nói
Mùa thu ơi sao lại đi quá vội ?
Khúc tình ca dang dở mãi ngậm ngùi

Mây dỗi hờn lãng đãng chẳng buồn trôi
Quyện khói sương pha thêm màu nhung nhớ
Sợi nắng vàng liêu xiêu như bỡ ngỡ
Níu khoảng trời một thuở xót hồn hoa

Cắn nhẹ môi nước mắt chớ nhạt nhòa
Cơn quặn thắt nghe tim mình đau nhói
Thôi tất cả hãy chìm vào bóng tối
Thành quách xưa lẩn khuất tận tinh cầu

Chỉ còn là mảnh vỡ nát thương đau
Màu thạch thảo nghẹn ngào câu ly biệt
Thu xa rồi để muôn ngàn nuối tiếc
Chuyện tình buồn da diết tím trang thơ






13 tháng 10, 2015

MÙA THU TÓC NGẮN




…Lá nhớ ai trở vàng
Mắt nhớ ai muốn khóc
Thu về sao ngỡ ngàng
Để nhạt phai màu tóc ?

Vẫn còn đây kỷ niệm
Con dốc thuở hẹn hò
Thạch thảo màu tim tím
Tuổi hồn nhiên học trò

Ngày xưa sao đẹp quá
Áo lụa mềm ngây thơ
Nụ cười tươi tắn lạ
Cỏ hoa phải thẫn thờ

Thời gian rồi ngăn cách
Mỗi đứa một khung trời
Để ngậm ngùi tiếng nấc
Để nỗi lòng chơi vơi

Bím tóc ngày xưa ấy
Đã cắt ngắn mất rồi
Mắt biếc giờ tê tái
Dõi nhìn về xa xôi

…Lá nhớ ai trở vàng
Tóc nhớ ai phai nhạt ?
Chuyến đò xưa lỡ làng
Thu về buồn hiu hắt !




MÙA ĐÔNG YÊU THƯƠNG





Sáng nay đi bộ dưới hàng cây
Chợt nghe gió mơn man lên vai áo
Văng vẳng đâu đây như thầm bảo:
“Mùa đông đã thức giấc rồi !”

Chợt ngỡ ngàng tim đập nhịp không thôi
Đông đã đến, mùa yêu thương trở lại
Có anh rồi
Không còn những đêm dài tê tái
Vòng tay anh ủ ấm cả giá băng

Gió bấc ngoài kia cũng sẽ dừng chân
Thôi se sắt bờ vai gầy mỏng mảnh
Cơn bão tuyết đừng mang hơi buốt lạnh
Giăng mù trời cho ngày chợt lê thê

Thu đã chia tay
Đông lại trở về
Nghe hạnh phúc mùa rộn ràng đến vội
Xóa tan hết quãng đời đầy bóng tối
Có anh rồi…đông ấm áp yêu thương !






12 tháng 10, 2015

NỒNG NÀN GIỌT ĐẮNG






Vẫn quán cà phê quen thuộc góc đường
Vẫn chỗ ngồi vấn vương kỷ niệm
Vẫn giàn hoa cát đằng tim tím
Nhưng giờ đây lại hạnh phúc ngập tràn

Từng giọt rơi thoảng hương vị đại ngàn
Màu sóng sánh ngỡ rộn ràng cây lá
Thấm vào môi nghe nồng nàn chi lạ
Hương đất trời quyện cả nỗi đam mê

Cũng vẫn là hai nửa tách cà phê
Đã bao lần vụng về câu san sẻ
Rồi không dưng hai phương trời lặng lẽ
Cho thu về xé nát mảnh hồn thơ

Ngắm mùa thu trong đau đáu mong chờ
Cánh hải âu tìm về bờ bến đợi
Nhớ nhung chi để mắt nhìn mòn mỏi
Những tháng ngày vời vợi đã cách xa

Chợt hoàng hôn bàng bạc tím chiều tà
Cơn gió lạ thổi tan miền bão tuyết
Khúc nhạc tình dở dang mùa ly biệt
Trỗi nhịp nhàng da diết chuyện tình ngâu

Giọt đắng bể dâu giờ bỗng hóa ngọt ngào
Nghe ngây ngất vị đậm đà một thuở
Sợi nắng cuối thu chẳng còn bỡ ngỡ
Hai nửa tách cà phê và nỗi nhớ không rời…





09 tháng 10, 2015

NAMI MÙA THU





Nami đã vào thu
Đi dưới hàng cây lao xao tiếng gió
Những chiếc lá vàng quắt quay nỗi nhớ
Đỏ rực khoảng trời gợi ký ức mờ xa

Vẫn là ta !
Vẫn chỉ là ta !
Chân đếm bước giữa dòng người xa lạ
Khoảng không gian nồng say mùi cỏ lá
Chợt ngậm ngùi lẩn khuất bóng hình xưa

Đã qua rồi những hò hẹn đón đưa
Nghe lạc lõng giữa dặm dài phiêu lãng
Sao kỷ niệm cứ theo hoài năm tháng
Cho lời thơ đọng mãi nét sầu tư

Dẫu biết rằng 
Câu thực thực hư hư
Thoắt có thoắt không giữa dòng đời vạn biến
Lá đỏ Nami cứ mơ về phượng tím
Một Melbourne xa cách nghìn trùng

Lạc bước Nami lòng chợt rưng rưng
Nhặt chiếc lá rơi giấu nỗi buồn muôn thuở
Mùa thu Nami sắc màu rực rỡ
Chỉ riêng ta 
Canh cánh nỗi niềm…






07 tháng 10, 2015

ĐẮNG NGẮT CÀ PHÊ




Một góc ngồi quen thuộc
Hoa tím buồn rưng rưng
Ly cà phê dửng dưng
Nằm im lìm trước mặt

Hớp từng ngụm đắng chát
Sao thấm buốt đầu môi
Nghe tiếng nấc bồi hồi
Ngày xưa giờ đâu mất ?

Bóng hình người lẩn khuất
Đâu đó vạt sương mù
Trời đã gần cuối thu
Mà dấu chân biền biệt

Để lại niềm nuối tiếc
Đọng trên đôi mắt buồn
Để bao nỗi trách hờn
Tháng ngày về quay quắt

Giọt cà phê đắng ngắt
Mong ấm áp sẻ chia
Nước mắt thôi đầm đìa
Nụ cười tươi trở lại

Quên đêm dài tê tái
Hạnh phúc với vần thơ
Yêu thương chẳng bến bờ
Con tim thôi lạc nhịp

Giọt cà phê tội nghiệp
Sóng sánh bóng hình ai
Vàng thu cùng heo may
Cứ đợi chờ mong ngóng






06 tháng 10, 2015

TỰ TÌNH VỚI HEO MAY





Nhè nhẹ bước chân
Giẫm lên lá cỏ
Hồn thơ bỏ ngỏ
Heo may chợt về

Giữa thu sao thấy tái tê
Sương buổi sớm ghé bờ vai lạnh
Khoảng không gian cô quạnh
Đâu đây mùi nguyệt quế thoảng hương

Dõi mắt trông xa thẳm cuối con đường
Vẫn hun hút màu rêu phong huyền thoại
Bên lá hoa chuỗi ngày dài mòn mỏi
Dệt thơ buồn ray rứt tận thiên thu

Bước lang thang bên mấy vạt sương mù
Ta chợt nghe hồn lao xao dậy sóng
Chút nỗi niềm lắng đọng
Cùng heo may một thoáng tự tình







04 tháng 10, 2015

XÔN XAO ÁO LỤA

                               
                        




                        Tháng mười rộn rã heo may
Xôn xao áo lụa vàng phai góc trời

Chân bước chơi vơi
Cỏ hoa níu vội
Cho lòng bối rối
Chút tình thơ bay

Đã qua trăn trở tháng ngày
Đã thầm nuốt giọt đắng cay não phiền
Nhọc nhằn hai chữ nợ duyên
Thiên thu vấp phải triền miên nỗi sầu

Sông Ngân ai bắc nhịp cầu
Ngẩn ngơ mấy hạt mưa ngâu xót lòng
Ngày chờ tháng đợi đêm mong
Khúc ca tương ngộ bên dòng nhớ thương

Chỉ là giấc mộng thiên đường
Thân tằm rối sợi tơ vương bẽ bàng
Cuối thu tan tác lá vàng
Ký ức một thuở hồng hoang gọi về










HẠT MƯA LẤT PHẤT RƠI VƯƠNG MẮT BUỒN





Sao trời vội giăng mưa
Đường về còn xa lắm
Con dốc dài thăm thẳm
Mây đen che khuất rồi

Nón nghiêng chẳng giấu hạt rơi
Áo lụa bồi hồi chợt nhớ vòng tay
Hờn với gió
Dỗi cùng mây
Trăng tròn rồi khuyết bao ngày đợi mong

Mưa hay nước mắt tuôn dòng
Sao nghe mằn mặn để lòng xót xa
Khóc cho người
Khóc cho ta
Kỷ niệm một thuở ngọc ngà nay đâu ?

Trời mưa xin hãy mưa mau
Đừng làm ướt áo nhạt màu yêu thương
Bước chân thờ thẫn bên đường
Hạt mưa lất phất
Rơi vương mắt buồn…





02 tháng 10, 2015

VẪN CÒN ĐÓ MÙA THU






Hình như gió bấc trở về ?
Sáng nay nghe lạnh tái tê cõi lòng

Nào đâu, đâu phải sang đông
Vẫn còn sót lại… chút hồng má ai !
                  Ngẩn ngơ mắt biếc u hoài
Xôn xao nỗi nhớ tháng ngày mộng mơ

Ngày đi đêm đến thẫn thờ
Vàng thu tàn úa… vần thơ khóc thầm
Người ơi, dù tận trăm năm
Vẫn luôn chiu chắt mạch ngầm sóng ru

Cảm ơn mấy nẻo sương mù
Để ta biết được… mùa thu vẫn còn !