Vẫn quán cà
phê quen thuộc góc đường
Vẫn chỗ ngồi
vấn vương kỷ niệm
Vẫn giàn hoa
cát đằng tim tím
Nhưng giờ đây
lại hạnh phúc ngập tràn
Từng giọt rơi
thoảng hương vị đại ngàn
Màu sóng sánh
ngỡ rộn ràng cây lá
Thấm vào môi nghe
nồng nàn chi lạ
Hương đất trời
quyện cả nỗi đam mê
Cũng vẫn là
hai nửa tách cà phê
Đã bao lần vụng
về câu san sẻ
Rồi không
dưng hai phương trời lặng lẽ
Cho thu về xé
nát mảnh hồn thơ
Ngắm mùa thu
trong đau đáu mong chờ
Cánh hải âu
tìm về bờ bến đợi
Nhớ nhung chi
để mắt nhìn mòn mỏi
Những tháng
ngày vời vợi đã cách xa
Chợt hoàng
hôn bàng bạc tím chiều tà
Cơn gió lạ thổi
tan miền bão tuyết
Khúc nhạc
tình dở dang mùa ly biệt
Trỗi nhịp nhàng
da diết chuyện tình ngâu
Giọt đắng bể
dâu giờ bỗng hóa ngọt ngào
Nghe ngây ngất
vị đậm đà một thuở
Sợi nắng cuối
thu chẳng còn bỡ ngỡ
Hai nửa tách cà
phê và nỗi nhớ không rời…
Nửa ly tôi đã can rồi
Trả lờiXóaNửa ly còn lại sao người để nguyên
Đã từng nếm giọt ưu phiền
XóaGặp lại bạn hiền cảm xúc trào dâng
Chợt nghe lòng ngập bâng khuâng
Cà phê bằng hữu bao lần sẻ chia...
"Giọt đắng bể dâu giờ bỗng hóa ngọt ngào"
Trả lờiXóaDVD rất thích câu này...