31 tháng 12, 2014

LỤC BÁT MÙA XUÂN






Thả câu lục bát mơ màng
Đón chào năm mới rộn ràng sắc xuân
Hoa mai, hoa cúc xa gần
Toả hương thoang thoảng bâng khuâng đất trời

Thả câu lục bát tuyệt vời
Ríu ran chim hót rạng ngời niềm vui
Nàng xuân thức giấc mỉm cười
Nắng hồng tô điểm cuộc đời đẹp thêm

Thả câu lục bát êm đềm
Lời ru dìu dặt ngập miền nhớ thương
Gió đưa khúc hát vấn vương
Lao xao bóng lá bên đường hát ca

Thả câu lục bát mặn mà
Vườn xuân tràn ngập sắc hoa thắm màu
Nụ cười ánh mắt gửi trao
Mùa xuân hạnh phúc dạt dào ý thơ








30 tháng 12, 2014

MỘT CHÚT MÙA ĐÔNG







Hình như một chút mùa đông
Cũng vừa đủ để má hồng ngẩn ngơ

Sáng nay qua cửa tình cờ
Mùa đông đã ngấp nghé chờ trước hiên
Chút se se lạnh làm duyên
Chút màu son thắm nhẹ viền bờ môi
Áo len mỏng đủ bồi hồi
Cho ta cảm thấy cuộc đời đẹp sao
Màn mây xám đục trên cao
Cùng làn gió sớm đón chào mùa sang

Sài Gòn thức giấc ngỡ ngàng
Mùa đông đã đến nhẹ nhàng sáng nay !









29 tháng 12, 2014

GIẬN NHAU CHIỀU ĐÔNG




Chiều đông nghe chơi vơi
Hai đứa giận nhau rồi
Mây ngẩn ngơ hờn tủi
Sợi tím phủ ngang đồi

Lá buồn thiu cúi mặt
Hát câu chẳng thành lời
Hoa sầu long lanh mắt
Lệ từng dòng rơi rơi

Tóc rối quên lười chải
Trâm cài lạc chốn nào ?
Sợi vắn dài tê tái
Bờ vai thêm nghẹn ngào

Giận nhau không tiếng nói
Nghẹn đắng ở đầu môi
Để nụ hôn chờ đợi
Thời gian như rã rời

Chiều đông trời se lạnh
Hai đứa mãi giận hờn
Giận chi đời cô quạnh
Nhạt nhòa chữ yêu thương ?











MỜ MỊT YÊU THƯƠNG




Nghe lao xao, lao xao
Chiều nay đông se sắt
Không gian đầy hơi bấc
Rưng rưng tiếng thở dài

Lẩn khuất dáng hình ai
Trong màu xanh bóng lá
Trong mênh mang biển cả
Trong thăm thẳm núi ngàn

Tìm về tận trăm năm
Lời yêu thương chưa tỏ
Để ngẩn ngơ lối cỏ
Bàn chân bước đi tìm

Trong mờ mịt sao đêm
Thiên hà như vô tận
Mối tình si lận đận
Sương che phủ mắt nhìn

Cô đơn bóng với hình
Tháng ngày dài quạnh quẽ
Âm thầm chân bước nhẹ
Yêu thương vẫn xa vời












27 tháng 12, 2014

NGÀY ĐÔNG LẠ




Vẫn con đường quạnh quẽ thân quen
Vẫn hàng cây rợp đầy bóng mát
Vẫn khúc quanh dòng sông bát ngát
Buổi sáng này sao khác hẳn sáng hôm qua !

Bầu trời như rộng mở thiết tha
Dang tay đón bình minh vừa thức dậy
Vùng ánh sáng hồng tươi xua tê tái
Những ngày mưa tầm tã gọi buồn tênh
Lắng nghe chim ríu rít hót trên cành
Bao trăn trở bỗng nhạt nhòa tan biến !

Nghe đâu đây lời vỗ về sóng biển
Cho dã tràng rộn rã khoác xiêm y
Đã qua rồi bao nghiệt ngã ai bi
Ngày đông lạ rạng ngời lên môi mắt !










26 tháng 12, 2014

TÀN PHAI





Người gieo chi khúc lụy sầu
Để hồn thơ nhuộm tím màu tương tư

Dệt làm chi áng phù hư
Cuối ngày thu chết tạ từ trăm năm

Đêm đông nén tiếng khóc thầm
Hong khô giọt lệ ướt đầm đìa rơi

Nhớ về rộn rã một thời
Hồn thơ lục bát rạng ngời yêu thương

Còn đâu ngày tháng thiên đường
Lạc loài đếm bước đoạn trường ai hay

Qua cầu áo lụa vờn bay
Xót xa lặng ngắm tàn phai cuộc tình









NỖI NIỀM THƠ PHÚ






Muốn viết nhưng sao thấy ngại ngần
Nỗi niềm giấy bút mãi phân vân
Văn chương nhạt nhẽo hờn nghiên mực
Chữ nghĩa mù mờ lạc dấu chân
Lục bát mộng mơ thường vướng luật
Thất ngôn chan chứa cứ sai vần
Mấy thanh bằng trắc miên man nghĩ
Thơ phú rã rời nhọc xác thân


















25 tháng 12, 2014

LỤC BÁT RƯNG RƯNG






Đi qua hết sức tình cờ
Tiền duyên vấp phải giữa bờ cỏ lau

Gió mây rộn rã câu chào
Lá hoa nghiêng cánh xôn xao đón mừng

Ngẩn ngơ lục bát rưng rưng
Thoảng trong hư ảo đã từng gọi tên

Vần thơ hòa quyện êm đềm
Ngọt ngào câu chữ thần tiên tháng ngày

Bao niềm phiền muộn quắt quay
Thả theo con nước u hoài trôi đi…











24 tháng 12, 2014

GIÁNG SINH CÔ ĐƠN




Đêm nay Chúa ra đời
Chân đếm bước lẻ loi
Sầu ngập đầy môi mắt
Tủi phận mình đơn côi

Sao lại giận hờn nhau
Để nắng phai nhạt màu
Để mây buồn giăng phủ
Để gió vờn lao xao ?

Phố phường thật đông vui
Đêm thánh lễ đến rồi
Nhìn đèn hoa rực rỡ
Lòng lại thấy ngậm ngùi

Bên giáo đường lặng im
Khóe mắt đọng lệ viền
Tay vòng tay khép nép
Mong quên hết ưu phiền

Giáng Sinh này cô đơn
Bài thánh ca trĩu buồn
Đưa tay làm dấu thánh
Cầu Chúa Trời ban ơn !











ĐÊM CUỐI CÙNG PHỐ NÚI





Đêm cuối cùng phố núi
Trời đổ cơn mưa phùn
Chợt dâng đầy hờn tủi
Giọt lệ sầu rưng rưng

Ta một mình xuống phố
Lang thang khắp ngả đường
Băng qua từng ngõ nhỏ
Soi tìm dấu yêu thương

Ngọn đèn vàng hiu hắt
Dõi nhìn bước chân qua
Nghe dỗi hờn môi mắt
Tình xưa đã nhạt nhòa

Đi trong cơn mưa bụi
Gió se sắt bờ vai
Đêm cô đơn phố núi
Đọng lại nỗi u hoài

Chỉ còn một đêm cuối
Mai nói tiếng tạ từ
Thở dài câu tiếc nuối
Chuyện tình đầy ảo hư










23 tháng 12, 2014

GIÁNG SINH HẠNH PHÚC





Chúc các bạn một mùa Giáng Sinh đầy ân phúc.














BỚI ĐỐNG TÀN TRO





Bới đống tàn tro lạc dấu tìm
Mấy dòng hồi ức giữa thâu đêm
Thu đi gợi nhớ ngàn tâm sự
Đông đến mang theo vạn nỗi niềm
Hứa hẹn làm chi lời thệ ước
Để giờ biền biệt vết chân chim *
Thả trôi con nước hờn dâu bể
Xin giữ lại đời chút ấm êm













22 tháng 12, 2014

SAU MÙA DÔNG BÃO






Đã có lần tôi khóc với thơ tôi
Khi một ngày mưa cuồng gió giật
Khi bão dông đổ xuống đời ào ạt
Tôi oằn mình gánh chịu hết thương đau

Rồi không dưng nước mắt tuôn trào
Câu cay đắng nghẹn ngào giăng bủa
Cho hồn thơ quắt quay héo úa
Biển cạn khô nước hóa đục ngầu

Lang thang nơi núi thẳm rừng sâu
Tôi chỉ muốn tự tình cùng cây cỏ
Muốn trầm tư bên đại ngàn thác đổ
Trên vòm cây nghe chim hót ríu ran

Để lãng quên bao mặn chát bẽ bàng
Quên vườn xưa dẫy đầy gai nhọn
Hãy đứng lên dù chán chường phiền muộn
Môi mỉm cười nở trọn đóa yêu thương







TỰ TÌNH NGÀY ĐÔNG






Sáng hôm nay lang thang trong cô quạnh
Ngắm dòng sông buồn bã khóc âm thầm
Hai hàng cây cũng cúi mặt lặng câm
Ta thảng thốt nghe tận cùng nuối tiếc

Lá vàng úa cuối mùa sầu ly biệt
Dáng ngỡ ngàng mắt lệ ngấn tang thương
Đâu còn ai dệt khúc hát thiên đường
Hồn đơn lạnh chơ vơ miền giá buốt

Trời mù sương ngập ngừng bàn chân bước
Con đường xưa giờ hoa cỏ hoang tàn
Ta chợt nghe niềm trăn trở ngổn ngang
Ngày đông lạnh gợi về bao ký ức…









21 tháng 12, 2014

KHÚC LY TAO




Mây xuống thấp cho sầu trĩu nặng
Trở về đây quạnh vắng buồn thiu
Đến nay là đã bao chiều
Qua trông dáng bậu liêu xiêu cõi lòng

Bấc thổi lạnh trời đông rét buốt
Nghe tâm hồn não nuột sầu giăng
Bậu gieo chi tiếng phũ phàng
Để qua ray rứt bẽ bàng tháng năm

Đường vạn lý âm thầm lẻ bóng
Trở trăn hoài giấc mộng Nam Kha
Không dưng nước mắt vỡ òa
Khúc ly tao ấy nhạt nhòa thiên thu






20 tháng 12, 2014

CHÚT HƯƠNG THẦM GIẤU KÍN Ở NGĂN TIM





Nghe buốt lòng giờ phút cuối bên nhau
Chân đếm bước giữa núi đồi hoang dã
Thôi người nhé, cuối con đường từ tạ
Nhìn hoàng hôn nức nở khuất chân trời!

Ta chợt nghe mằn mặn ở đầu môi
Phút chia biệt sao ngập đầy lưu luyến
Nói gì đây mắt hoen sầu đưa tiễn
Vần thơ buồn côi cút khóc ly tao

Giọt cà phê chát đắng tự hôm nào
Thèm được nếm mặc đêm về thao thức
Tiếng thở dài cho nỗi sầu day dứt
Trên lối mòn hoa tím ngẩn ngơ phai

Đêm cao nguyên sương lành lạnh ướt vai
Thoảng trong gió ấm nồng mùi khói thuốc
Rồi mai đây ta một mình xuôi ngược
Mắt dõi nhìn mà chẳng thấy người đâu?

Tại núi cao hay vì quá âu sầu
Mây bàng bạc che bóng người đâu mất?
Còn sót lại trong tận cùng góc khuất
Chút hương thầm giấu kín ở ngăn tim!











GỞI LẠI HƯ KHÔNG



Ta về gởi lại hư không
Ngọc ngà ký ức bên dòng ảo hư

Buồn chi hai tiếng tạ từ
Sầu chi một mối ưu tư não nề

Trời đông buốt giá tái tê
Quanh ta chỉ thấy tứ bề quạnh hiu

Đâu rồi lục bát thương yêu
Xa rồi cái thuở câu kiều trao duyên

Về quên hai chữ ưu phiền
Quên luôn cổ tích thần tiên tháng ngày








19 tháng 12, 2014

XÓT XA MÙA THÁNH LỄ





Ta úp mặt muốn xóa nhòa quá khứ
Muốn nhấn chìm bao thành quách yêu thương
Tháng ngày qua tê tái ngập chán chường
Trận hồng thủy ghé ngang đời dông bão

Bỏ phố thị nhiều ngỡ ngàng đau đáu
Thật đắng lòng trước đổi chác đãi bôi
Đêm từng đêm mắt lệ nói thay lời
Câu câm nín một đời đành cam chịu

Đêm cao nguyên với cô đơn nặng trĩu
Gió lạnh về se sắt cả bờ vai
Chân bước đi với chất ngất u hoài
Lời nghẹn đắng xót xa mùa thánh lễ









KHÚC NHẠC TÌNH CHƠI VƠI




Nếu em là mây trôi
Anh sẽ là gió thổi
Lang thang qua khắp lối
Cuộc đời ngập sắc hoa

Nếu em là lời ca
Anh sẽ là điệu nhạc
Gió ngân nga tiếng hát
Khúc tình buồn chơi vơi

Nếu em là mây trôi
Anh sẽ là gió thổi
Hoàng hôn giăng ngập lối
Chiều tím đầy nhớ nhung

Cho lòng em bâng khuâng
Cho hồn em thổn thức
Cho tim hoài ray rứt
Khúc nhạc tình chơi vơi







18 tháng 12, 2014

VỠ VỤN YÊU THƯƠNG





Và thế là ta thực sự chia tay
Trước mặt anh em giả vờ vô cảm
Vừa chớm đông mà vòm trời ảm đạm
Mây tím buồn như nhuộm cả không gian

Quay mặt đi che giấu nỗi bẽ bàng
Em thua cuộc trở thành người chiến bại
Cõi lòng em giờ ngập đầy tê tái
Thương cho mình sao chịu cảnh đắng cay

Đừng luyến lưu đừng bịn rịn tháng ngày
Kỷ niệm đẹp thôi cũng đành buông bỏ
Đường trở về sao mịt mù lộng gió
Em một mình đếm bước dáng liêu xiêu

Nắng nhạt phai hoàng hôn ngả bóng chiều
Thôi từ tạ cuộc tình vừa lịm chết
Hãy ngẩng mặt đừng âu sầu nuối tiếc
Nở nụ cười dù vỡ vụn yêu thương





17 tháng 12, 2014

BẤT CHỢT





Ngày mùa thu nắng dịu
Bất chợt mình gặp nhau
Nghe trời đất đổi màu
Niềm vui như òa vỡ

Nắng rực vàng nhung nhớ
Đậu xuống bờ vai mềm
Lời ru ai êm đềm
Mượn vần câu lục bát

Bất chợt hương trời đất
Ngan ngát tỏa bên đời
Bất chợt nở nụ cười
Tưới vào miền khô cạn

Bất chợt cơn gió thoảng
Thổi vào hồn thơ bay
Cho chiều xuống lắt lay
Ngày mùa đông vừa tới…








GIỮA CHỢ ĐỜI TÔI BÁN GÁNH THƠ TÔI...




Cũng gần hết một năm
Sáng hôm nay tôi dọn hàng ra rao bán
Này là nỗi muộn phiền chán ngán
Đã theo tôi qua các ngõ đời

Có ai không ? Mua lấy giùm tôi !
Một gánh thơ đã bao năm gìn giữ
Đã nâng niu vỗ về từng câu chữ
Từ mùa xuân thay lộc mới đơm hoa

Đến mùa hè ve khản giọng hát ca
Sang thu tím lá vàng rơi lả tả
Chiều đông lạnh không gian buồn bã
Thơ cùng tôi lang thang khắp đó đây

Rồi không dưng thơ lạc mất tháng ngày
Buồn tri kỷ đã một thời xướng họa
Khúc thiên thu để cõi lòng buốt giá
Từng đêm dài nấc nghẹn cảnh ly tao

Người hãy mua, mua giúp nỗi nghẹn ngào
Trả thơ về ngủ yên bên hoa cỏ
Năm gần hết, xin một lần bày tỏ
Giữa chợ đời tôi bán gánh thơ tôi…









16 tháng 12, 2014

CHIỀU CAO NGUYÊN




Trở lại cao nguyên một ngày tháng chạp
Hoa dã quỳ phai nhạt đón chào tôi
Chân bước đi trên lối nhỏ bồi hồi
Mắt rười rượi nghe nỗi sầu trĩu nặng

Chỉ mình tôi không gian đầy quạnh vắng
Vạt sương mù vướng víu bước chân qua
Nhìn hoàng hôn nhuộm tím buổi chiều tà
Cho nhung nhớ ngập tràn ngăn ký ức

Phía trước mặt con đường dài hun hút
Đằng sau lưng là thăm thẳm vực sâu
Kỷ niệm xưa giờ héo úa nhạt màu
Cơn dông bão nhấn chìm bao thành quách

Gió lạc loài đậu vai gầy se sắt
Chút dỗi hờn duyên phận lắm long đong
Chiều cao nguyên buốt giá tận cõi lòng
Giọt nước mắt vỡ òa nghe mặn chát







CÔ ĐƠN PHỐ NÚI




Nói quên lãng mà sao vẫn nhớ
Kỷ niệm hồng một thuở chưa phai
Để cho ngơ ngẩn tháng ngày
Đêm từng đêm giọt u hoài bủa vây

Hồn dã thảo lắt lay trong dạ
Nghĩ đời mình bóng ngả hoàng hôn
Trập trùng núi thẳm mây vờn
Mắt chong mắt đợi yêu thương nhạt nhòa

Chân đếm bước sương sa giăng phủ
Buốt vai gầy lối cũ quạnh hiu
Cô đơn phố núi trời chiều
Cỏ hoa phai nhạt liêu xiêu ngõ về










15 tháng 12, 2014

SỢI NẮNG THIÊN ĐƯỜNG




Đẹp vô cùng màu nắng buổi sáng nay
Vàng rực rỡ đậu trên tường hoa giấy
Đã từ lâu giờ đây ta mới thấy
Giữa trời đông ấm áp một niềm vui

Trở về đây bạt ngàn cảnh núi đồi
Ta đếm bước một mình đầy cô quạnh
Chiếc áo mỏng chưa xua tan giá lạnh
Gió hững hờ se sắt rít từng cơn

Lâu lắm rồi cái cảm giác cô đơn
Như gần gũi thân quen từ xa lắc
Bước từng bước qua ngõ đời hiu hắt
Giữa trùng trùng hoa cỏ gọi yêu thương

Ta với tay ôm sợi nắng thiên đường
Đem ủ ấm trái tim gầy khờ khạo
Nghe trong gió lời thơ ai đau đáu
Đầy nỗi niềm như gởi chút sẻ chia

Nỗi ưu tư cho nước mắt đầm đìa
Chợt tan biến ngày mùa đông rét buốt
Nghe xôn xao trên đường đời xuôi ngược
Màu nắng vàng rộn rã phía tương lai







GIỌT BUỒN PHỐ NÚI




Cà phê phố núi chiều nay
Giọt rơi từng giọt cuối ngày buồn tênh

Muốn tìm một chút lãng quên
Nhạt phai gương mặt thân quen một thời

Tàn thu giọt lệ chơi vơi
Để màu mây xám đầy trời phủ giăng

Con tim lạc nhịp ngỡ ngàng
Quay lưng ngoảnh mặt ngổn ngang tấc lòng

Giọt buồn đắng ngắt chiều đông
Cạn ly xóa hết thắm nồng đãi bôi






10 tháng 12, 2014

CỨ NGỠ NGƯỜI VỀ




Cứ ngỡ người về chiều nắng nhạt
Dõi mắt chờ trông mãi tháng ngày
Để sợi tóc buồn thêm héo hắt
Để sầu đọng lại ở bờ vai

Cứ ngỡ người về chiều trở gió
Hơi bấc ngập tràn buổi chớm đông
Áo lụa đợi chờ từ vạn thuở
Dáng người lẩn khuất phía mênh mông

Cứ ngỡ người về hoàng hôn lạnh
Biền biệt xa xăm khoảng mịt mờ
Hồn thơ nhuộm tím màu cô quạnh
Ngỡ ngàng bóng lẻ đứng chơ vơ








CHIỀU CÔ LẺ





Sao gió chiều nay lạnh lẽo tràn
Bên thềm vài chiếc lá bay sang
Phải chăng thu tím vừa chia biệt
Để cảnh vườn xưa thoáng ngỡ ngàng ?*
Hai chữ nhớ thương còn trắc trở
Đôi vần chờ đợi mãi gian nan
Tóc bay thổn thức niềm cô lẻ
Ngả bóng hoàng hôn sợi nắng tàn




*Lưu thủy








BÓNG NẮNG XA XÔI




Hoàng hôn nhạt nắng
Quạnh vắng hồn ta
Rưng rưng mây tím nhạt nhòa
Dệt từng sợi nhớ phôi pha tháng ngày

Lắt lay cành lá
Lả tả rụng rơi
Chợt nghe xao xuyến bồi hồi
Đếm trên tay giọt chơi vơi muộn phiền

Lệ viền khóe mắt
Mặn chát bờ môi
Chỉ là kỷ niệm một thời
Chỉ là bóng nắng xa xôi nghìn trùng







09 tháng 12, 2014

NỖI BUỒN





Nỗi buồn của buổi chiều nay
Hình như trĩu nặng hơn ngày hôm qua

Nỗi buồn tê tái vỡ òa
Nghe trong buốt lạnh màu hoa úa tàn

Nỗi buồn từ thuở hồng hoang
Chia đôi trời đất ngập tràn xót xa

Nỗi buồn nước mắt nhạt nhòa
Khóc ngày tận thế khúc ca đắng lòng

Nỗi buồn giấu tận hư không
Trăm năm quanh quẩn giữa dòng tử sinh






MÙA THÁNH VỌNG





Buổi chiều. Hàng cây cúi đầu mặc tưởng 
Dốc giáo đường im vắng bước chân qua
Cô bé mắt nâu dòng lệ nhạt nhoà
Qua khung mắt màu hoàng hôn tím thẫm


Nước mắt tủi hờn cho môi mằn mặn
Cô bé nghe buồn se sắt bờ vai
Gió mơn man trên mái tóc buông dài
Mà cứ ngỡ tình thân nào ngự đến

Cô bé hát thầm "Con thuyền không bến"
Chừng heo may lạnh buốt ở buồng tim
Gió mùa đông ru cô bé bên thềm
Như tiếng mẹ thuở nào âu yếm quá!

Rừng thông vi vu điệu ca buồn bã
Bố bây giờ đang đứng gác khơi xa
Chiều biển khơi bố có nhớ quê nhà
Thương con gái cô đơn chiều thánh vọng?

Sao con dốc chiều nay buồn u uẩn?
Tháp giáo đường trĩu nặng dáng cô miên
Maria! Ơi mẹ quá dịu hiền !
Và cô bé âm trầm bên ghế đá

Tuổi tên ơi sao nghe chừng xa lạ
Muốn dâng mình cho Chúa cả ngôi hai
Từng hồi chuông vọng đến tiếng ngân dài
Đêm ngời sáng sao rơi trên đỉnh tháp










08 tháng 12, 2014

GIÁNG SINH LẺ BÓNG





Chiều qua miền xóm đạo
Nghe nỗi nhớ ngập tràn
Con dốc xưa ngỡ ngàng
Đã bao lần hò hẹn

Mùa Giáng Sinh lại đến
Xôn xao cả đất trời
Người mịt mù xa khơi
Tháng ngày trôi biền biệt

Vẳng đâu đây da diết
Bài thánh ca rộn ràng
Gió bấc gọi mùa sang
Cô đơn trời đông giá

Giọt sương rơi vội vã
Ướt lạnh hai vai mềm
Góc giáo đường lặng im
Ngẩn ngơ nhìn máng cỏ

Sao lung linh sáng tỏa
Mừng Chúa sinh ra đời
Một mình bước chơi vơi
Noel này… lẻ bóng !









06 tháng 12, 2014

ĐÁNH RỚT TỨ THƠ





Qua cầu đánh rớt tứ thơ
Nhìn dòng nước chảy ngẩn ngơ nỗi niềm

Cùng trăng thức trọn thâu đêm
Đèn khuya hắt bóng soi tìm dấu xưa

Bấc se lạnh buổi giao mùa
Đã từng sớm nắng chiều mưa bao ngày

Sẻ chia bùi ngọt đắng cay
Vần thơ hạnh phúc đong đầy ước mơ

Bỗng dưng bão tố mịt mờ
Để cho tan tác bơ thờ tuổi tên

Lục bình xuôi ngược dập dềnh
Nhặt giùm ta với nổi nênh duyên tình










05 tháng 12, 2014

GIẬN





Giận nhau
mây chẳng buồn trôi

Giận nhau
gió cũng bồi hồi
đứng im

Giận nhau
ngày hóa thành đêm


Thôi thôi đừng giận
đời thêm sắc màu








ĐÊM TRẮNG




Cùng trăng cạn chén sầu tư
Trong đêm cô quạnh ảo hư chạnh lòng

Hình như trời đã sang đông
Bốn bề lạnh giá mặc dòng lệ tuôn

Còn ai ở cuối con đường
Chỉ là mờ mịt mù sương giăng đầy

Gọi người, người hỡi có hay ?
Chỉ là tiếng vọng tháng ngày bơ vơ

Xa rồi chữ đợi câu chờ
Xa rồi biền biệt vần thơ ân tình






04 tháng 12, 2014

LÂU RỒI CHẲNG THẤY BẬU QUA




Lâu rồi chẳng thấy bậu qua qua
Tình nghĩa bạn thơ vẫn mặn mà ?
Bụi chuối, buồng cau chong mắt đợi
Gập ghềnh sỏi đá ngại chi xa

Nhớ nhớ mong mong bậu mỗi ngày
Nỗi niềm tâm sự tỏ cùng ai ?
Vài bài lục bát còn dang dở
Thiếu ý, hụt từ… bậu có hay ?

Mấy quày chuối sứ ép phơi khô
Qua đợi bậu qua buổi chuyện trò
Đàm đạo văn chương rồi nhấm nháp
Trà gừng nghi ngút..bớt âu lo !











TẢN MẠN ĐÔI CÂU




Vấp câu thơ ngã sóng soài
Cho dòng nước mắt chảy dài thâu đêm

Cuối đời trải nắng phơi nghiêng
Nghe như vô vọng triền miên nỗi sầu

Chữ trăm năm lắm bể dâu
Thở dài chỉ thấy cơ cầu thế gian

Đứng lên níu sợi nắng tàn
Hoàng hôn ngả bóng ngỡ ngàng phù hư