01 tháng 10, 2014

VÔ THƯỜNG





Gom lá vàng thu giấu đỉnh đồi
Sao hồn trĩu nặng nỗi chơi vơi
Ngẩn ngơ liễu rũ che triền núi
Thấp thoáng sương giăng trải cuối trời
Nếu biết tao phùng rồi cách trở
Thà rằng ảm đạm áng mây trôi
Vô thường biến chuyển ai ngờ được
Hai chữ sắc không chẳng đổi dời










3 nhận xét: