30 tháng 8, 2014

KHẢN GIỌNG GỌI LÃNG QUÊN





Chẳng hiểu vì sao tôi lại chọn Tây Nguyên
Là điểm dừng của trùng trùng nỗi nhớ
Chiều ngang qua địa danh buồn muôn thuở
Chợt nghĩ đến tên người lẩn khuất đâu đây

Nhắm mắt để giọt buồn lọt xuống kẽ tay
Rồi xát mạnh đến tận cùng mảnh vỡ
Suối lệ tuôn ào ào như thác đổ
Nỗi ngậm ngùi cứ lãng đãng vây quanh

Bỏ phố thị, cuộc vui…ruổi rong tìm hai chữ an lành
Tôi cúi mặt giấu muộn phiền gặm nhấm
Không còn ai giữa đại ngàn thăm thẳm
Chỉ mình tôi khản giọng gọi lãng quên…







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét