Ghé thăm Gia Lai một thời cổ tích
Phố núi cao mù sương giăng mờ mịt
Che khuất mặt trời thuở ngát hương yêu
Đón chào tôi mây e ấp bóng chiều
Hoàng hôn xuống chân trời màu tím ngắt
Kỷ niệm xưa với thanh âm dìu dặt
Khúc nhạc buồn réo rắt mãi không thôi
Đêm nằm nghe gió hát chợt bồi hồi
Ly cà phê cuối ngày thêm vị đắng
Con đường xưa giờ hững hờ xa vắng
Chân mỏi nhừ tìm kiếm sợi tơ vương
Giọt cà phê sóng sánh thiếu vị đường
Nghe mằn mặn hình như là nước mắt
Lời nghẹn ngào cho đêm về quay quắt
Ngọn đèn mờ vàng vọt đếm cô liêu
Đêm cô đơn nhìn thành quách tiêu điều
Mắt chong mắt gọi tên người yêu dấu
Chỉ lặng im nghe nỗi sầu đau đáu
Cuối đường tình hờn trách phải riêng mang
Hoa tím chào Mây tím đây !
Trả lờiXóaĐi công tác Gia lai sao mà buồn thế nè…
Chào Hoa Tím ! Về với đại ngàn và muôn vàn kỷ niệm vui có buồn có làm MT cứ nghe tâm tư trĩu nặng thế nào ấy ! Cảm ơn Hoa Tím ghé thăm !
Trả lờiXóaTuy rằng tôi chưa đến gialai
Trả lờiXóaNhưng tối thấy ở đây màu hoa tím
như Tiếng cồng chiêng thủy trung từng lễ hội
giọt cà phê buồn, buồn tím hoàng hôn
Cảm ơn bạn mưa rừng chiều ghé đọc thơ và chia sẻ. Bạn vui !
Trả lờiXóa