31 tháng 8, 2014

GIA LAI ĐÊM NẰM NGHE GIÓ HÁT





Thoáng tình cờ chợt dừng bước lãng du
Ghé thăm Gia Lai một thời cổ tích
Phố núi cao mù sương giăng mờ mịt
Che khuất mặt trời thuở ngát hương yêu

Đón chào tôi mây e ấp bóng chiều
Hoàng hôn xuống chân trời màu tím ngắt
Kỷ niệm xưa với thanh âm dìu dặt
Khúc nhạc buồn réo rắt mãi không thôi

Đêm nằm nghe gió hát chợt bồi hồi
Ly cà phê cuối ngày thêm vị đắng
Con đường xưa giờ hững hờ xa vắng
Chân mỏi nhừ tìm kiếm sợi tơ vương

Giọt cà phê sóng sánh thiếu vị đường
Nghe mằn mặn hình như là nước mắt
Lời nghẹn ngào cho đêm về quay quắt
Ngọn đèn mờ vàng vọt đếm cô liêu

Đêm cô đơn nhìn thành quách tiêu điều
Mắt chong mắt gọi tên người yêu dấu
Chỉ lặng im nghe nỗi sầu đau đáu
Cuối đường tình hờn trách phải riêng mang










30 tháng 8, 2014

KHẢN GIỌNG GỌI LÃNG QUÊN





Chẳng hiểu vì sao tôi lại chọn Tây Nguyên
Là điểm dừng của trùng trùng nỗi nhớ
Chiều ngang qua địa danh buồn muôn thuở
Chợt nghĩ đến tên người lẩn khuất đâu đây

Nhắm mắt để giọt buồn lọt xuống kẽ tay
Rồi xát mạnh đến tận cùng mảnh vỡ
Suối lệ tuôn ào ào như thác đổ
Nỗi ngậm ngùi cứ lãng đãng vây quanh

Bỏ phố thị, cuộc vui…ruổi rong tìm hai chữ an lành
Tôi cúi mặt giấu muộn phiền gặm nhấm
Không còn ai giữa đại ngàn thăm thẳm
Chỉ mình tôi khản giọng gọi lãng quên…







16 tháng 8, 2014

NGẬP NGỪNG BƯỚC XUỐNG TRẦN GIAN




Nhẹ đưa chân xuống cõi tạm trần gian
Bước ngập ngừng e dè đầy sợ sệt
Nghe đâu đây những tình người bạc thếch
Giỡn đùa nhau trên hai chữ nhân sinh

Đến với nhau chẳng nặng nghĩa ân tình
Câu chót lưỡi đầu môi thường đưa đẩy
Nỗi ám ảnh bao lần ta trông thấy
Nên nghi ngờ tất cả mối tương quan

Nhắm mắt đi sao lòng thấy bàng hoàng
Lời đầu tiên chào đời là tiếng khóc
Đường trần gian sao nặng nề khó nhọc
Màu rêu phong trên vách đá trợt trơn

Có ai không cho ta rõ nguồn cơn ?
Nghe đơn độc giữa ánh nhìn xa lạ
Nước mắt rơi trong chập chờn thật giả
Cuộc hành trình ngán ngẩm ở tương lai !




HÌNH NHƯ CÓ TIẾNG THỞ DÀI



Hình như có tiếng thở dài
Nửa đêm thức giấc u hoài vọng sang

Phải chăng là tiếng thời gian
Thu về chiếc lá phai tàn rụng rơi ?

Hay là tiếng áng mây trời
Mỏi mòn đêm trắng chơi vơi bạc phần ?

Hình như có chút bâng khuâng
Bên rèm hiu hắt nửa vầng trăng nghiêng

Sao nghe thêm giọng ưu phiền
Tiếng lòng thổn thức triền miên tháng ngày

Giật mình chợt tỉnh cơn say
Vần thơ khắc khoải canh chầy lệ tuôn !



THU SẦU





Mùa thu ơi , mùa thu
Sáng nay vừa qua ngõ
Hơi sương tỏa mịt mù
Ngẩn ngơ trên lá cỏ

Con dốc nhỏ ngỡ ngàng
Nhìn sương giăng khắp lối
Hoa cúc nở rợp vàng
Cho màu mây bối rối

Một chút gió heo may
Hôn tóc thề nhè nhẹ
Trăn trở bao tháng ngày
Nhạt nhòa đôi mắt lệ

Trong rộn rã giao mùa
Sao nghe lòng ray rứt
Hoa lá vui nô đùa
Nỗi niềm hoài thổn thức ?

Bao tâm sự ngổn ngang
Ngập đầy lên môi mắt
Gởi theo chiếc lá vàng
Mối tơ sầu quay quắt !








14 tháng 8, 2014

THƠM NGÁT TÌNH THƠ





Hết sức tình cờ
Tôi gánh thơ đi ngang qua một ngày tháng chạp
Khi cúi xuống nhặt vội tứ thơ vô tình bắt gặp
Một ánh mắt nhìn ngỡ từ tiền kiếp xa xăm

Vài câu hỏi thăm
Mấy lời tâm sự
Thế là quen , lâu ngày thành bạn cũ
Trời bão dông hay nắng hạn vẫn đi cùng

Thơ nối vần góp thành của cải chung
Điệu lục bát ngọt ngào lắng đọng
Ruổi rong qua trời mây biển rộng
Cùng sẻ chia bao buồn khổ nhọc nhằn

Chẳng ngại gì nắng hạ mưa xuân
Hay buốt giá mùa đông về trăn trở
Vẫn rừng thu lá vàng ngời sắc đỏ
Vẫn ánh mắt nhìn dịu ngọt thiết tha

Nắm tay nhau đi giữa ngàn hoa
Cùng lặng ngắm sóng xô tràn bãi cát
Giữ cho nhau mối tình thơ thơm ngát
Để cuộc đời đẹp mãi khúc thu ca…












12 tháng 8, 2014

MÙA THU VỀ CHẤT NGẤT CHỮ YÊU THƯƠNG



Đã tạnh dần tầm tã những ngày mưa
Bình minh dậy chim rộn ràng tiếng hót
Nghe trong gió men đời đầy mật ngọt
Vẳng nhà ai réo rắt khúc ca vang

Đi dưới trăng mười sáu thả tơ vàng
Còn sót lại bên kia đồi mơ mộng
Dòng sông xanh nhẹ nhàng chao gợn sóng
Đám lục bình trôi nổi bước phiêu du

Vạt cỏ non lóng lánh hạt sương mù
Tia nắng sớm vẫy tay chào ngày mới
Hoa trong vườn xòe cánh như chờ đợi
Ong bướm về dìu dặt bản tình ca

Đẹp ngẩn ngơ mây ngũ sắc mượt mà
Đang phơ phất dải lụa mềm óng ả
Nhẹ bay bay chiếc lá vàng lả tả
Mùa thu về chất ngất chữ yêu thương




11 tháng 8, 2014

HÃY KHÉP MẮT QUÊN MUỘN PHIỀN THÁNG BẢY





Hãy khép mắt quên muộn phiền tháng bảy
Bao nhọc nhằn xếp lại thả trôi sông
Hãy quên đi bao nỗi sầu tê tái
Những đắng cay uất nghẹn cả cõi lòng

Chào tháng tám rợp vàng màu hoa cúc
Tựa cửa nhìn trời bỗng thấy thênh thang
Chim véo von gọi vần thơ tỉnh thức
Mây làm duyên e ấp thả tơ vàng

Tháng tám về tiếng đàn nghe dìu dặt
Dốc hẹn hò rộn rã bước chân qua
Chợt long lanh rạng ngời lên môi mắt
Tóc ngang vai áo lụa tím hoa cà

Mừng tháng tám yêu thương về mở hội
Nắng mùa thu tô điểm má thêm hồng
Nghe xào xạc lá vàng khô khắp lối
Thoáng thu về hoa cỏ mãi bâng khuâng















CÒN ĐÂU KHÚC TRI ÂM ?






Thôi đừng khóc đừng câu hờn dỗi
Để mùa thu bối rối heo may
Vườn xưa lá rụng rơi đầy
Rêu phong lối cũ tháng ngày quạnh hiu

Nghiêng dáng đợi trong chiều lộng gió
Nửa hồn thơ bỏ ngỏ chờ mong
Mơ chi một khúc tương phùng
Phôi phai duyên nợ rưng rưng giọt sầu

Hoàng hôn xuống mây màu tím thẫm
Khắp không gian chìm đắm sương sa
Vần thơ nước mắt nhạt nhòa
Khúc tri âm đó mặn mà còn đâu ?









10 tháng 8, 2014

NHỚ BA





Tháng bảy Vu Lan con đến chùa lễ Phật
Trong ngạt ngào hương khói thiết tha
Con chợt nhớ về ba
Cuộc đời nhiều cay đắng

Khi mẹ mất nhà càng thêm quạnh vắng
Một mình ba thân gà trống nuôi con
Bao khổ đau ba chịu đựng mỏi mòn
Nhưng lúc ấy con nào đâu thấu hiểu

Bờ vai ba nặng trĩu
Lo các con nên vóc nên hình
Rồi một lần đêm mãi chẳng bình minh
Ba ra đi về bên kia thế giới…

Đường con qua đầy mây đen phủ lối
Bao người thân lần lượt bỏ đi rồi
Để giờ này con sống cảnh cút côi
Con chợt nhớ…nhớ ba nhiều vô kể !




VU LAN NHỚ NGOẠI !






Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một như đường mía lau
( Ca dao )

Mẹ mất khi con chưa đầy tuổi
Nên ngoại là mẹ của con thôi
Thương trẻ thơ sớm chịu cảnh cút côi
Bao nhọc nhằn ngoại tháng ngày bươn bả

Con khôn lớn nhờ tấm lòng biển cả
Ngoại yêu thương dạy dỗ để nên người
Con trưởng thành ngoại móm mém cười tươi
Hai bà cháu với thật nhiều kỷ niệm

Đến một ngày bầu trời giăng mây tím
Xa lìa đời ngoại thanh thản ra đi…
Chuối ba hương, xôi nếp một…chẳng còn gì
Vu Lan về con nghẹn ngào tưởng nhớ !













08 tháng 8, 2014

TỘI CHO CON SÁO !





Tự dưng 
gió gởi lời sang

Để cho con sáo
bẽ bàng lệ rơi

Hát làm chi
khúc chơi vơi

Xót xa ngày tháng
đứng ngồi
ngóng trông

Nói rằng
sáng đợi chiều mong

Nói rằng thương sáo
ruộng đồng bỏ bê

Vậy mà
chỉ một câu thề

Người quên đi mất
lối về chốn xưa

Ầu ơ...
tiếng võng nhẹ đưa

Kẽo cà kẽo kẹt
sớm trưa mỏi mòn...







07 tháng 8, 2014

CHỈ VÌ CÁI GIẬN





Thấy người từ ở đằng xa
Giả vờ không biết ngang qua chẳng nhìn

Cúi đầu chân vội bước nhanh
Tội cho cái giận để mình cách xa

Lẻ loi áo tím hoa cà
Lẻ loi tóc cột đuôi gà làm duyên

Lẻ loi má lúm đồng tiền
Để cho ngày tháng triền miên nỗi sầu

Tơ chùng phím lạc vì đâu
Chỉ tại cái giận hóa nhàu tuổi tên !










06 tháng 8, 2014

HÃY CHẬM LẠI HOÀNG HÔN !




Mưa… mưa rơi… ngoài trời mưa tầm tã
Còn lòng con cơn bão tố cuồng phong
Mới ùa qua … đau xót cả cõi lòng
Con chợt thấy thương mẹ nhiều vô kể !

Ba mất đi hồi mẹ còn rất trẻ
Phải cưu mang đàn con dại cút côi
Con ốm đau mẹ chỉ đứng thay ngồi
Bao gánh nặng chất đầy lên vai mẹ

Đêm từng đêm mẹ âm thầm gạt lệ
Nhìn các con giờ đã lớn lên nhanh
Lo áo cơm lo cả việc học hành
Nhà nghèo khổ thường hụt sau thiếu trước

Mẹ quang gánh ngày qua ngày xuôi ngược
Áo bạc màu lam lũ với thời gan
Buổi chợ trưa hàng ế lệ tuôn tràn
Chữ nghiệt ngã mẹ một đời cam chịu

Vậy mà con chưa bao giờ thấu hiểu
Nỗi khó khăn lay lắt của thân cò
Nhìn mẹ ngồi ướt lạnh dáng co ro
Con chỉ muốn nói ngàn câu xin lỗi

Thời gian ơi , xin hãy đừng đi vội !
Mãi bình minh và chậm lại hoàng hôn
Con ước mơ chữ hiếu giữ vẹn tròn
Công ơn mẹ rộng cao như trời biển !




05 tháng 8, 2014

MẶT TRỜI KHÔNG BÓNG NẮNG !



Nghĩa trang chiều quạnh vắng
Lau sậy buồn ngẩn ngơ
Chân đếm bước thẫn thờ
Vu Lan vào thăm mẹ

Cả một đời lặng lẽ
Mẹ vất vả trăm bề
Bao nhiêu nỗi tái tê
Oằn lưng đầy cam chịu

Con chưa tròn chữ hiếu
Mẹ đã vội lìa đời
Giờ thân trẻ cút côi
Một mình gian nhà vắng

Lời ca dao văng vẳng
Thuở mẹ còn đưa nôi
Vui thấy con mỉm cười
Lo khi con đau yếu

Giờ này con mới hiểu
Mẹ là bầu trời xanh
Là dòng sữa ngọt lành
Nuôi con ngày khôn lớn

Chữ hiếu con chưa trọn
Hoàng hôn đã khuất rồi
Nhớ mẹ quá , mẹ ơi !
Mặt trời không bóng nắng





02 tháng 8, 2014

KHÚC TÌNH XA





Chiều nối chiều tầm tã hạt mưa bay
Che kín cả một trời thu vời vợi
Đi dưới mưa cho lòng thêm bối rối
Đường Hàm Nghi lả tả lá rơi đầy

Dõi mắt nhìn quanh quẩn bóng hình ai
Giờ lẩn khuất tận phương trời biền biệt
Lao xao gió nhẹ hôn lên mắt biếc
Cho tủi hờn giọt lệ khóc rưng rưng

Người giờ đây nơi phố núi trập trùng
Hay biển mặn mãi muôn đời sóng vỗ ?
Có lắng lòng nhớ tình nồng một thuở
Đã bao lần cùng nhặt lá thu mưa

Nhớ Sài Gòn … nhớ những phút đón đưa
Mưa ướt áo… tan trường về chung lối
Nép vào anh mặt cúi gằm hờn dỗi :
“ Sao lại cười như trêu ghẹo người ta ?”

Chuyện không thành…cho buồn rũ lá hoa
Vẫn như xưa tóc thề vương áo tím
Bước trong mưa mỏi mòn đi tìm kiếm
Biết người thương có còn nhớ câu thề ?

Lòng hỏi lòng sao tràn ngập tái tê
Thôi lỡ hẹn mùa ngâu ngày tao ngộ
Mưa ngoài trời mà lòng như lệ đổ
Khúc tình xa giờ phím lạc tơ chùng…






VU LAN NHỚ MẸ !



“ Con ngoan rồi đó mẹ ơi !
Cầu mong cho mẹ sống đời với con ”

Từ phương xa nhớ mẹ mỏi mòn
Mây núi lô xô che khuất hình bóng mẹ
Con nhớ quá cả một đời lặng lẽ
Áo bạc màu lam lũ với gió sương

Cha hy sinh oanh liệt chốn chiến trường
Mẹ oằn lưng gánh gồng trong bão tố
Mồ hôi rơi hay lệ sầu tuôn đổ
Mẹ cam lòng nuôi con dại xót xa

Lần đầu tiên con bập bẹ gọi “ ba ”
Nỗi xúc động vỡ òa thành tiếng khóc
Là hành trang trên đường đời cô độc
Nuốt tủi hờn đi tiếp bước chông gai

Nuôi con thơ mẹ đâu quản tháng ngày
Con giỏi giang mẹ rạng ngời ánh mắt
Rồi lớn lên con đã thành gia thất
Về xứ người  xa cách trập trùng mây

Cuộc sống con giờ hạnh phúc đủ đầy
Chợt nhớ mẹ nơi quê nhà tần tảo
Lặn lội thân cò đi về trong mưa bão
Chẳng an lòng khi gió thổi rung cây

Chuối ba hương đã xa quá tầm tay
Muốn ôm mẹ vào lòng tìm hơi ấm
Lời ca dao mẹ ru nghe văng vẳng
Điệu bổng trầm nuôi con trẻ lớn khôn

Tóc mẹ giờ đã ngả bóng hoàng hôn
Chợt thảng thốt khi mặt trời sắp khuất
Tháng bảy về mùa Vu Lan thổn thức
Đóa hoa hồng dâng tặng mẹ kính yêu !