dửng dưng em đứng bên lầu
hình như em bất tri sầu phải không? (thơ Hoàng Lộc)
biển mênh mông
tình mênh mông
sao người lại bảo
tôi không biết sầu?
cuộc đời
còn lắm bể dâu
mới vừa xanh tóc
bạc đầu ai hay!
xoè tay
mười ngón lắt lay
nhật nguyệt tháng ngày
phiền muộn trở trăn
tội cho
mấy nẻo thơ vần
cứ mãi nhọc nhằn
trước mọi trắng đen
dỗ dành
thôi hãy lãng quên
vô thường sự thế
bon chen ích gì?
nhẹ nhàng thuyền đẩy tâm đi
nương câu kinh kệ sân si xoá nhoà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét