cứ ngỡ thơ dỗi hờn
bỏ đi không giã biệt
để con chữ quắt quay buồn da diết
mới bình minh mà ngỡ đã hoàng hôn
mây xám giăng buốt giá mảnh tâm hồn
không có thơ
ai sẻ chia niềm tâm sự?
giống y như mèo con nằm ngái ngủ
chẳng thiết điểm trang
héo úa
chán chường!
không có thơ
một mình ngồi bó gối mộng sông Tương
người ở đầu nguồn
ta cuối nguồn ngóng trông miền xa thẳm
cơn mộng mị cho mắt nhìn đăm đắm
đâu đền đài thành quách cũ năm xưa?
không có thơ
đêm thao thức bơ phờ
tựa song thưa nhớ hoài câu xướng hoạ
mười ngón tay trơn và giọt sầu lã chã
rủ nhau về giữa quạnh vắng cô liêu
không có thơ đời tắt hẳn ánh chiều
ta xin lỗi
ngàn vạn lần xin lỗi
hãy bao dung quên bộn bề tơ rối
hãy nhẹ nhàng thắp sáng lại vần thơ
giấy bút reo vui
con chữ mãi mong chờ…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét