tự dưng thơ trốn biệt
im lìm hổng nói năng
ốc đảo buồn da diết
tìm mãi chẳng ra vần
con chữ ngồi ủ rũ
giấy bút nằm lặng thinh
tưởng chừng cơn bão dữ
cuồng phong ghé qua mành
mới rộn ràng xuân đến
giờ bịn rịn vẫy chào
niềm vui chưa trọn vẹn
câu giã từ lao xao
chiều cuối xuân nhạt nắng
hình như trời muốn mưa
nghe đâu đây văng vẳng
tiếng tơ lòng năm xưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét