có một mùa xuân rất lạ
xa rồi lãng đãng khói mây
ánh mắt thôi không buồn bã
áo hoa rạng rỡ sáng ngày
có một vầng dương ấm áp
rơi trên mái tóc suôn mềm
nụ cười lâu rồi lạc mất
chợt về đánh thức môi êm
có một tứ thơ rộn rã
không dưng vừa ghé qua thềm
xôn xao cả rừng hoa lá
tưởng chừng trẻ hoá con tim
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét