08 tháng 1, 2021

"LỤC BÁT CÔ ĐƠN" .CÁCH BIẾN THỂ ĐỘC ĐÁO CỦA HOÀNG THỊ LÃNG MÂY





Đêm đã về sâu, sương dày đọng thành hạt, níu trên cành vương trên lá. Mong manh vụn vỡ.
Người thơ đi trong đêm, đi trong sương, thản nhiên trong nỗi nhớ, thản nhiên giữa nhịp tim chầm chậm gõ vào trống vắng cô đơn. Để lòng người được chơi vơi, hồn được tắm gội giữa miền vĩnh lạc của đất trời:

Xòe tay
hứng giọt sương rơi

Nghe trong sâu thẳm
đất trời ngã nghiêng

Trong cõi mộng, tứ thơ bịn rịn chèo kéo mồi chài. Bản năng thi nhân trỗi dậy, một nét vung lên câu chữ dệt thành vóc dáng, mềm mại, uyển chuyển, hình ảnh xòe tay hứng sương đã vượt lên cả chức năng ngữ nghĩa. Lộ ra mảnh ghép của hội họa trừu tượng đầy mê hoặc. Động thái của người thơ đã nhập cảm tan biến vào ảo trận của chúa đêm.
Cách biến thể ngắt nhịp của cặp vần lục bát trải dọc xuống thành một khổ thơ mở, là sự sáng tạo của tư duy kiến trúc.
Mảnh ghép của bức tranh chữ nõn nà lộ ra từ sâu thẳm của sự mê thiêng. Vần"ơi" như một tiếng ngân vọng mênh mang mà kinh dị, làm nghiêng ngã cả đất trời.
Hãy chiêm ngưỡng khổ thơ trong một cảm quan hẹp, một không gian khép, hãy nhắm mắt lại và để cái "tôi" ra khỏi tục phàm. Hình hài của khổ thơ sẽ hiện ra chập chờn hư ảo, mọi giác quan sẽ choáng váng trao đưa, bồng bềnh trôi đi trên giá đỡ của sương đêm dịu vợi:

Gió qua
đứng đợi bên thềm

Nhớ nhung sợi nắng
dịu hiền
mỏng manh

Thi nhân nghiễm nhiên điểm ngang một gam màu níu kéo mà không sợ lạc lõng, không sợ phá vỡ quy luật của kĩ năng hội họa. Miếng ghép thứ hai lộ ra gần hơn, thực hơn. Sợi nắng mỏng manh kéo sự mê thiêng của một đêm hoang lạnh. Người thơ mãi cô đơn trong mọi khoảng không gian trong vắt của đất trời, và ngay cả khi sinh khí, tinh hoa tích tụ tan ra lan tỏa vào từng nhịp thơ, làm cong lên những sợi nắng dịu hiền, vẫn chỉ là sự cuộn tròn nỗi nhớ nhung mong đợi.
Khổ thơ pha chút hoang đường, phóng đại để tâm trạng được tan vào nắng, ngã vào gió mà ngóng mà chờ

Em
chờ bên cửa
bóng anh

Thở dài
cũng chỉ quẩn quanh
bóng hình.

Khổ thơ gần như gãy vụn, từng con chữ bỗng chơi vơi cô độc. Cảm giác gần hơn , thực hơn được diễn bày giữa tàn đêm hoang vắng, bước chậm nép về, neo bến thiên thu.
Vẫn chỉ thi nhân lội sương tắm nắng, thức trọn vào đêm, xoay tròn duyên phận, đơn bóng một mình.
Chỉ ba cặp vần được ngắt ra trải dọc, mang đến độ dài bất tận cho nỗi đơn côi.
Cách kết nối tài hoa làm nên dòng mạch trong ngần và tinh khiết, chảy vào tâm can người đọc.
Lục bát là thế, mềm mại khôn cùng, thẳm sâu khôn cùng. Bài thơ khép lại 42 con chữ ,ít mà không ngắn, hàm súc mà không bó gọn. Thủ pháp cắt ngang trải dọc ,tuy không mới nhưng cắt và trải thế nào ấy là điều đáng suy ngẫm.
Đối với chủ quan của người viết .đây là một bài thơ được biến thể khá thành công của thể loại thơ lục bát. Cũng là điểm nhấn thật ấn tượng trong thế giới thi ca muôn màu, muôn vẻ của người nữ sĩ đa đoan đã và đang làm nao lòng bạn đọc.

LÊ HIẾU (Thanh Hóa)







1 nhận xét:

  1. Đọc lại bài cảm nhận của Lê Hiếu, LM vẫn giữ nguyên cảm xúc như ngày nào.
    Cảm ơn bạn!

    Trả lờiXóa