29 tháng 1, 2021

MỘT THOÁNG CA DAO

 




Qua cầu 
ngả nón trông cầu
Ca dao ngày ấy 
còn đâu bây giờ ?

Ngược xuôi 
dòng nước thẫn thờ
Ưu phiền 
con sóng vỗ bờ lao xao

Cuộc tình dang dở 
hôm nào
Ta đem chôn kín 
tận vào đáy sông

Ngỡ rằng 
nhẹ nhõm trong lòng
Ngỡ rằng 
chỉ thấy mênh mông đất trời

Qua cầu 
sao vẫn bồi hồi
Nghe như tiếng sóng
vẳng lời cố nhân! 








28 tháng 1, 2021

TÌNH CHA

 






Đêm đêm dưới ngọn đèn mờ
Cha ngồi cha dạy i tờ cho con
Điểm mười đỏ rực màu son
Bàn tay chai sạn héo hon tuổi già

Giờ con mặc gấm thêu hoa
Không còn ai để dâng trà sớm hôm
Gánh gồng vất vả trăm đường
Làm thân gà trống chịu muôn nhọc nhằn

Đêm nay trăng tỏ hội rằm
Nhớ cha yêu dấu lệ đầm đìa rơi
Tủi mình thân phận mồ côi
Nắng mưa bươn bả một đời truân chuyên

Bốn phương tám hướng Phật tiền
Cầu mong cha thoát khỏi miền trầm luân
















TỨ TUYỆT CUỐI ĐÔNG

 




thoáng nghe sợi bấc phủ đầy vai
chút nỗi niềm riêng buổi sáng này
con chữ lao xao miền tĩnh lặng
hồ trường chưa nhắp đã men say

thơ vận đa đoan nặng mối sầu
đàn cầm ai oán bởi vì đâu?
trách chi buổi ấy câu thề nguyện
son sắt gởi trao đến bạc đầu!

thôi đừng tủi phận… đừng than vãn!
ốc đảo an yên chuỗi tháng ngày
hoa lá trăng sao làm bậu bạn
buông vần nhả chữ dắt thơ bay…

 

 

 

 

 

 

19 tháng 1, 2021

NGẪM

 




chỉ là 
một cuộc vô thường

mắc chi ủ rũ 
chán chường 
hận sân

ngồi xem 
con tạo xoay vần

thênh thang ốc đảo 
chuyên cần dệt thơ






17 tháng 1, 2021

NGŨ NGÔN THÁNG MỘT





1. lâu rồi chẳng làm thơ
tứ trôi đi biền biệt
giấy bút nằm thẫn thờ
con chữ sầu da diết

2. ghé ngang qua quán vắng
chỗ ngồi vẫn còn nguyên
nghe bên tai văng vẳng
lời tri âm thệ nguyền

3. gọi tách cà phê đắng
ngắm từng giọt rơi rơi
bốn bề đều thinh lặng
nhớ nhung chi khoảng trời

4. chỉ còn ta với bóng
tháng ngày dài lẻ loi
nỗi buồn như đánh võng
sợi tơ vương rối bời







LỤC BÁT MỘNG MƠ

 


 



Về hong lại mấy vần thơ
Tưởng chừng hoang lạnh đợi chờ mùa sang

Hình như lá úa phai tàn
Thẩn thơ sót lại chút vàng cuối thu
Hình như lối ngập sương mù
Còn đâu tri kỉ chén thù tạc say

Rưng rưng mái tóc quên cài
Xõa ôm vai lụa thơ ngây thuở nào
Tình thơ ngày ấy gửi trao
Người ơi có giữ vẹn màu trăng xưa?

Mùa qua nhớ mấy cho vừa
Hãy neo bến mộng mà đưa thuyền về ! 










16 tháng 1, 2021

KHÚC TÌNH XƯA

 




Bức thư này em lại viết cho anh
Những dòng chữ nhạt nhòa đầy nước mắt
Nhớ về anh tận phương trời xa cách
Mất nhau rồi cho nỗi nhớ mênh mang

Ngồi ngắm nhìn sợi nắng úa phai tàn
Còn sót lại buổi chiều nghiêng bóng lá
Cánh hải âu lạc loài nơi bến lạ
Sóng vỗ bờ trôi biền biệt dấu xưa

Buổi bên nhau trời rả rích cơn mưa
Em hạnh phúc vòng tay anh ủ ấm
Hoàng hôn rơi trong mắt em thăm thẳm
Chút men nồng ngan ngát quyện hương bay

Đếm thương yêu trên mười ngón hao gầy
Trăng cổ tích võ vàng đêm hoang dại
Giờ một mình với nỗi sầu khắc khoải
Melbourne hoài gợi nhớ khúc tình xưa 








13 tháng 1, 2021

ĐÊM CÔ ĐƠN




Đã vào đông sao trời vẫn còn mưa
Mưa dai dẳng mang theo ngàn sợi nhớ
Em ở đây mắt vương sầu một thuở
Mất nhau rồi còn chi nữa đâu anh? 

Đêm từng đêm ru giấc ngủ nhọc nhằn
Thoảng tiếng gió gọi về miền ký ức
Chút hoài niệm giấu tận cùng tâm thức
Ngày tháng dài khắc khoải chuyện phân ly

Phút chia tay em lệ đổ ướt mi
Chỉ biết khóc âm thầm trong câm nín
Cầm tay nhau lòng nghe càng bịn rịn
Để bây giờ thơ thẩn bước chân hoang

Đêm cô đơn bóng tối phủ ngập tràn
Em cúi xuống nghe mắt môi mặn đắng
Còn gì đâu xung quanh là khoảng lặng
Cuối thiên hà run rẩy khuyết vầng trăng!








LỜI THƠ BUỒN

 




Anh thường bảo lời thơ tôi quá buồn
Vui sao được khi cuộc đời lận đận
Như đại dương ngoài khơi xa vô tận
Biết lấy gì đo hết nỗi mênh mông?

Chiều một mình lặng lẽ ngắm dòng sông
Thương màu tím lục bình trôi lơ lửng
Theo con nước lớn ròng qua hờ hững
Thấy đời mình sao giống kiếp nổi nênh

Buổi hoàng hôn mây phiêu bạt bồng bềnh
Đi đi mãi chẳng biết đâu bờ bến
Chiều cuối đông cơn mưa nào chợt đến
Cho thơ buồn rưng rức giọt sầu tư 







11 tháng 1, 2021

HẠT CÁT THONG DONG

 



Ngồi buồn 

ngẫm nghĩ sự đời


Hơn thua 

cao thấp 

lỗ lời 

đục trong


Mặc ai ngọc quý 

vàng ròng


Còn ta 

hạt cát thong dong 

tháng ngày







10 tháng 1, 2021

DẶN LÒNG

 


 

Mỗi ngày 
quét dọn vườn Tâm

Sao cho sân hận 
mê lầm 
xả buông

Vòng tay 
mở rộng yêu thương

Thân tâm an lạc 
diệu thường khắc ghi













09 tháng 1, 2021

CHÙM TỨ TUYỆT LỤC BÁT

 




NỔI TRÔI

Thương con nước lớn dập dềnh
Chở đầy hoa tím bồng bềnh tháng năm
Chợt nghe hồn thoáng băn khoăn
Cuộc đời cũng lắm nhọc nhằn nổi trôi!

GIỌT ĐẮNG

Đầy trời mây thẩn thơ bay
Về đâu vạt nắng cuối ngày bơ vơ?
Trách ai sao quá hững hờ
Để cho giọt đắng dại khờ ướt mi!

VẤN VƯƠNG

Lang thang qua những ngõ đời
Gió theo rủ rỉ những lời nhớ thương
Nắng về mấy nẻo vấn vương
Dăm câu lục bát cho đường bớt xa






08 tháng 1, 2021

"LỤC BÁT CÔ ĐƠN" .CÁCH BIẾN THỂ ĐỘC ĐÁO CỦA HOÀNG THỊ LÃNG MÂY





Đêm đã về sâu, sương dày đọng thành hạt, níu trên cành vương trên lá. Mong manh vụn vỡ.
Người thơ đi trong đêm, đi trong sương, thản nhiên trong nỗi nhớ, thản nhiên giữa nhịp tim chầm chậm gõ vào trống vắng cô đơn. Để lòng người được chơi vơi, hồn được tắm gội giữa miền vĩnh lạc của đất trời:

Xòe tay
hứng giọt sương rơi

Nghe trong sâu thẳm
đất trời ngã nghiêng

Trong cõi mộng, tứ thơ bịn rịn chèo kéo mồi chài. Bản năng thi nhân trỗi dậy, một nét vung lên câu chữ dệt thành vóc dáng, mềm mại, uyển chuyển, hình ảnh xòe tay hứng sương đã vượt lên cả chức năng ngữ nghĩa. Lộ ra mảnh ghép của hội họa trừu tượng đầy mê hoặc. Động thái của người thơ đã nhập cảm tan biến vào ảo trận của chúa đêm.
Cách biến thể ngắt nhịp của cặp vần lục bát trải dọc xuống thành một khổ thơ mở, là sự sáng tạo của tư duy kiến trúc.
Mảnh ghép của bức tranh chữ nõn nà lộ ra từ sâu thẳm của sự mê thiêng. Vần"ơi" như một tiếng ngân vọng mênh mang mà kinh dị, làm nghiêng ngã cả đất trời.
Hãy chiêm ngưỡng khổ thơ trong một cảm quan hẹp, một không gian khép, hãy nhắm mắt lại và để cái "tôi" ra khỏi tục phàm. Hình hài của khổ thơ sẽ hiện ra chập chờn hư ảo, mọi giác quan sẽ choáng váng trao đưa, bồng bềnh trôi đi trên giá đỡ của sương đêm dịu vợi:

Gió qua
đứng đợi bên thềm

Nhớ nhung sợi nắng
dịu hiền
mỏng manh

Thi nhân nghiễm nhiên điểm ngang một gam màu níu kéo mà không sợ lạc lõng, không sợ phá vỡ quy luật của kĩ năng hội họa. Miếng ghép thứ hai lộ ra gần hơn, thực hơn. Sợi nắng mỏng manh kéo sự mê thiêng của một đêm hoang lạnh. Người thơ mãi cô đơn trong mọi khoảng không gian trong vắt của đất trời, và ngay cả khi sinh khí, tinh hoa tích tụ tan ra lan tỏa vào từng nhịp thơ, làm cong lên những sợi nắng dịu hiền, vẫn chỉ là sự cuộn tròn nỗi nhớ nhung mong đợi.
Khổ thơ pha chút hoang đường, phóng đại để tâm trạng được tan vào nắng, ngã vào gió mà ngóng mà chờ

Em
chờ bên cửa
bóng anh

Thở dài
cũng chỉ quẩn quanh
bóng hình.

Khổ thơ gần như gãy vụn, từng con chữ bỗng chơi vơi cô độc. Cảm giác gần hơn , thực hơn được diễn bày giữa tàn đêm hoang vắng, bước chậm nép về, neo bến thiên thu.
Vẫn chỉ thi nhân lội sương tắm nắng, thức trọn vào đêm, xoay tròn duyên phận, đơn bóng một mình.
Chỉ ba cặp vần được ngắt ra trải dọc, mang đến độ dài bất tận cho nỗi đơn côi.
Cách kết nối tài hoa làm nên dòng mạch trong ngần và tinh khiết, chảy vào tâm can người đọc.
Lục bát là thế, mềm mại khôn cùng, thẳm sâu khôn cùng. Bài thơ khép lại 42 con chữ ,ít mà không ngắn, hàm súc mà không bó gọn. Thủ pháp cắt ngang trải dọc ,tuy không mới nhưng cắt và trải thế nào ấy là điều đáng suy ngẫm.
Đối với chủ quan của người viết .đây là một bài thơ được biến thể khá thành công của thể loại thơ lục bát. Cũng là điểm nhấn thật ấn tượng trong thế giới thi ca muôn màu, muôn vẻ của người nữ sĩ đa đoan đã và đang làm nao lòng bạn đọc.

LÊ HIẾU (Thanh Hóa)







07 tháng 1, 2021

HÃY CHỜ TA!

 

 




Mưa nhõng nhẽo dỗi hờn rơi nước mắt
Sợi nhớ thương mờ mịt cả lối về
Chân bước đi mà lòng thấy não nề
Chờ ta với, đò ngang đừng tách bến

Hãy chờ ta, một lần dù trễ hẹn
Chuyện tình buồn quay quắt,nỗi truân chuyên
Những trở trăn mặn đắng lẫn ưu phiền
Đem giũ sạch dưới trời mưa tầm tã

Hãy chờ ta, đò ơi đừng vội vã
Bóng thời gian như gió thoảng qua thềm
Hãy đợi chờ ru lại giấc mơ êm
Con đò nhỏ nhọc nhằn bên sóng nước

Hãy chờ ta, đò ơi đừng từ khước
Cuộc đời này vẫn đẹp tợ gấm hoa
Nắng đã lên vầng sáng trải chan hòa
Mưa đã ngớt, đò ơi…chờ ta nhé…!







06 tháng 1, 2021

DẪN THƠ ĐI DẠO

 




Sáng nay trời đã vào thu
Dẫn thơ đi dạo sương mù giăng giăng
Thuyền thơ chở luật trắc bằng
Chở luôn niêm vận băn khoăn tơ vò

Này đây lục bát mộng mơ
Thắm tình tri kỷ đợi chờ bấy lâu
Đường thi luật khó lao đao
Đối từ đối ý… xuyến xao cả hồn

Thơ năm chữ thích dỗi hờn
Chỉ cần gieo vận chưa tròn, khóc ngay!
Thơ tám chữ dễ giãi bày
Tứ thơ êm mượt ngất ngây cõi lòng

Thuyền thơ xuôi ngược đôi dòng
Lục bình trôi nổi bềnh bồng đuổi theo
Mùa thu gió nhẹ heo heo
Lá vàng trước gió bay vèo ngẩn ngơ!






ỐC ĐẢO YÊU THƯƠNG

 




mặc người 
cửa rộng 
nhà cao

riêng ta ốc đảo 
dạt dào yêu thương

cỏ hoa 
một góc sân vườn

tung tăng thơ vận 
thiên đường là đây!







05 tháng 1, 2021

BƠ VƠ

 




Vạt nắng bơ vơ ghé cuối ngày
Mỏi mòn chờ đợi bóng hình ai
Vành môi tê tái son lười vẽ
Suối tóc lơ thơ lược biếng cài
Ngõ nhỏ đường xưa im tiếng gió
Sông buồn bến vắng nhạt màu mây
Rưng rưng mắt lệ sầu đau đáu
Gửi ánh trăng ngà nỗi đắng cay







03 tháng 1, 2021

ĐÔI DÒNG CẢM NHẬN VỀ BÀI THƠ "PHÚT CUỐI BÊN NHAU" của hoangthilangmay




Lạnh!
Cơn gió mùa đông tràn về mang theo cả những nỗi tái tê!
Buồn!
Một chút gì len len vào dạ nghe trong lòng buốt giá!
Gần một tháng rồi tôi mới lại được đọc một bài thơ mới của chị!
Vẫn phong cách thơ ấy...những câu thơ mượt mà sâu lắng thấm vào tim mỗi người!
Vẫn những câu thơ ấy...những câu thơ làm trái tim bao người phải nhỏ lệ!
Và hôm nay cũng thế... Phút Cuối Bên Nhau... làm cho trái tim một người chưa bao giờ viết cảm nhận như tôi phải cầm bút viết!
Có thể là một món quà tri ân bất ngờ cuối năm tôi dành tặng chị, người đã hết lòng dẫn dắt tôi từ khi tôi chập chững bước vào thi đàn!
Mặc dù...tôi biết...mình viết...rất dở! nhưng tôi sẽ viết bằng cả trái tim mình và tôi hi vọng chị sẽ hạnh phúc khi đọc nó!

Ngồi lại bên nhau chỉ một lần
Một lần sau cuối lắm bâng khuâng
Rồi xa biền biệt người đôi ngả
Mặc gió chiều đông rét bội phần

Ngồi lại bên nhau chút nữa thôi
Rượu nồng ta hãy nhắp tràn môi
Bao nhiêu kỷ niệm thần tiên ấy
Hãy thả theo dòng nước cuốn trôi

Trải đầy phượng tím lối xưa qua
Sỏi đá còn vương nét ngọc ngà
Bỡ ngỡ nụ hôn đầu vụng dại
Thẹn thùng ẩn vội dưới giàn hoa

Mộng ước bên nhau cuối nẻo tình
Trăng vàng mười sáu sáng lung linh
Trăm ngàn tinh tú trên trời thẳm
Buồn buổi chia tay của chúng mình

Phút cuối tự dưng bỗng nghẹn ngào
Mắt mờ nhòe nhoẹt bóng hình nhau
Người ơi , thôi nhé xin từ tạ !
Ngoảnh mặt tủi hờn vội bước mau

Thơ của chị đa phần là tan vỡ và chia ly. Bài thơ này chỉ đọc tựa đề thôi ta cũng hiểu được rồi nhưng tại sao vẫn thích đọc dù biết nó... rất buồn??? Đơn giản thôi... vì thơ chị mang phong cách riêng rất thật, rất gần gũi với cảm xúc của con người, bởi vì...đơn giản thôi... khi đọc ta tìm thấy mình ở trong đó! Có lẽ đó cũng là lý do thơ chị có lượng người đọc đông đến thế?
Bài thơ này chị viết theo thể tứ tuyệt trường thiên, một dòng thơ khó đòi hỏi bố cục và niêm luật rõ ràng nhưng không vì thế mà trong thơ Hoàng Thị Lãng Mây mất đi vẻ mềm mại mượt mà:

Ngồi lại bên nhau chỉ một lần
Một lần sau cuối lắm bâng khuâng
Rồi xa biền biệt người đôi ngả
Mặc gió chiều đông rét bội phần

Một cuộc chia tay vào một buổi chiều mùa đông đầy lạnh giá.
Trên đời cũng có rất nhiều cuộc chia tay như thế nhưng tại sao, tại sao khi đọc cuộc chia tay trong thơ HTLM lại cho ta cảm xúc mãnh liệt đến thế?
Có phải chăng tác giả đã quá tinh vi khi sử dụng thủ pháp nghệ thuật Điệp Từ "lỗi" mà không phải "lỗi":

Ngồi lại bên nhau chỉ một lần
Một lần sau cuối lắm bâng khuâng

Vâng, một lần... chỉ còn một lần nữa thôi! Thật buồn lắm và xót xa lắm lắm, và tác giả như muốn níu thời gian, níu thời gian lại lâu hơn chút nữa để hai người được gần nhau nhiều hơn chăng? Vì nỗi buồn đó làm cho ta quên đi tất cả "mặc gió trời đông rét bội phần"
Ở khổ tiếp theo:

Ngồi lại bên nhau chút nữa thôi
Rượu nồng ta hãy nhấp cạn môi
Bao nhiêu kỷ niệm thần tiên ấy
Hãy thả theo dòng nước cuốn trôi

Lại thêm một thủ pháp điệp từ nữa ở khổ trên và khổ dưới! Chút thời gian họ ngồi lại bên nhau thật ít ỏi. Bao nhiêu kỷ niệm của một tình yêu đẹp lại ùa về trong tâm trí mỗi người rồi sau đó "hãy thả theo dòng nước cuốn trôi" sao? Không, không phải như vậy! Theo tôi nghĩ thì ở đây tác giả đã dùng một câu thơ có vẻ như buông xuôi tất cả để khỏa lấp đi nỗi buồn trong lòng mà không gì có thể khỏa lấp được. Bởi vì:

Trải đầy phượng tím lối xưa qua
Sỏi đá còn vương nét ngọc ngà
Bỡ ngỡ nụ hôn đầu vụng dại
Thẹn thùng ẩn vội dưới giàn hoa

Cảm xúc! Bởi những cảm xúc tình yêu rung động đầu đời của một con người mãnh liệt lắm mới in hằn trong tâm trí lâu và rõ ràng đến vậy! Chắc hẳn tác giả phải là một người con gái thơ lắm, tình lắm mới cảm nhận và viết lên được câu thơ "sỏi đá còn vương chút ngọc ngà", chỉ một câu thơ thôi đã nói lên tất cả tình yêu lung linh huyền ảo. Tôi nghĩ nếu không phải là nhà thơ thì cũng không ai viết được hay thế, đẹp thế!
Nhưng mà:

Mộng ước bên nhau cuối nẻo tình
Trăng vàng mười sáu sáng lung linh
Trăm ngàn tinh tú trên trời thẳm
Buồn buổi chia tay của chúng mình

Một mối tình đẹp nhưng lại phải chia tay, thật buồn! Như bao nhiêu cuộc tình chia tay khác nhưng tại sao ở đây tác giả lại chọn một buổi chia tay kéo dài từ buổi xế chiều cho đến tận đêm khuya? Chắc hẳn họ còn yêu nhau nhiều lắm mới có thể ở bên cạnh nhau, lưu luyến nhau đến như vậy. Và tại sao không phải là một cuộc chia tay đầy nước mắt với ngày trời mưa tầm tã hay một buổi chiều hoàng hôn tím ủ rũ cuối chân trời mà lại dưới ánh trăng sáng lung linh với trăm ngàn tinh tú trên cao? Có phải chăng tác giả còn có dụng ý gì khác? Có một lần tôi đọc một câu nói rất nổi tiếng "tình yêu chân thành nhất là luôn cầu mong cho người mình yêu được hạnh phúc" và có phải chăng đó là lời cuối cùng đôi trai gái đó muốn gửi gắm cho nhau? đó là thứ tình yêu thiêng liêng cao cả nhất nó vượt qua tất cả những ích kỷ của bản thân mình! Chắc chắn rằng tác giả là một con người thật trong sáng và cao thượng!

Phút cuối tự dưng bỗng nghẹn ngào
Mắt mờ nhòe nhoẹt bóng hình nhau
Người ơi, thôi nhé xin từ tạ!
Ngoảnh mặt tủi hờn vội bước mau

Tôi còn nói gì thêm được nữa nhỉ? Mùa xuân sắp đến rồi! Chỉ biết cầu mong sao những giọt nắng vàng đầu mùa sẽ xua tan đi cái lạnh giá của những ngày trời đông rét buốt!
Đây là vài dòng cảm nhận của riêng tôi !
Lời cuối cùng tôi chân thành cảm ơn chị đã đã cho tôi được thưởng thức một bài thơ hay, để tôi có những lời bình luận này! Cảm ơn chị đã dìu dắt tôi suốt quãng thời gian vừa qua và cảm ơn chị, cảm ơn chị thật nhiều!
Bài viết đầu tay nên còn hơi bỡ ngỡ và nhiều thiếu sót mong chị và bạn đọc góp ý và bỏ qua cho HNL nhé!
Chúc chị chóng bình phục sức khỏe và vui vẻ trở lại với thi đàn

HOÀNG NGỌC LAN








01 tháng 1, 2021

TẢN MẠN VỀ CÁI DUYÊN TRONG "BỒI HỒI" CỦA HOÀNG THỊ LÃNG MÂY



BỒI HỒI

Bồi hồi qua ngõ nhà anh
Che nghiêng nón lá liếc nhanh mắt tìm
Anh là mật ngọt dịu êm
Cho em đi lạc giữa miền tương tư
Thoảng trong hơi gió mùa thu
Thơ tình anh viết lời ru ngọt ngào
Gió ơi có ở trời cao
Gửi dùm em chút mưa rào sang anh

Bồi hồi qua ngõ ngó quanh
Bóng anh chẳng thấy thôi đành…ngẩn ngơ!
HTLM

Lời bình của Phạm Hữu Lý:

Đọc bài thơ “ Bồi hồi” của Hoàng Thị Lãng Mây, tôi cứ lan man nghĩ về cái duyên của người con gái Việt. Hình ảnh của người phụ nữ Việt Nam với biết bao nét đẹp và những đức tính quý đã, đang và mãi mãi là nguồn cảm hứng sáng tạo vô tận cho văn học, nghệ thuật. Chỉ riêng cái duyên, nhất là cái duyên thầm trong tình yêu của người phụ nữ Việt Nam đã tốn bao tâm trí của các bậc tài danh đất Việt, hiện lên đậm đà, đầy quyến rũ trong ca dao, tục ngữ, trong Truyện Kiều và trong các áng văn thơ kim cổ…Còn nhớ cái buổi đầu gặp gỡ giữa Thúy Kiều và Kim Trọng trong Truyện Kiều:
Chàng Vương quen mặt ra chào
Hai Kiều e lệ nép vào dưới hoa

Bóng tà như giục cơn buồn
Khách đà lên ngựa người còn nghé theo
Thật là tài tình! Chỉ vỏn vẹn có hai từ “ nép” và “ nghé”, Nguyễn Du đã khéo léo diễn tả cái duyên thầm đáng yêu của Thúy Kiều trong buổi bình minh của mối tình đầu mới bén!
Cái duyên thầm trong chiến tranh của cô gái “Giấu một chùm hoa trong chiếc khăn tay. Cô gái ngập ngừng sang nhà hàng xóm. Bến ấy có người ngày mai ra trận…” nhờ hương bưởi nói hộ lòng mình trong bài thơ “Hương thầm” của Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn lại là nét duyên thầm khác đã làm cho không biết bao nhiêu người xúc động và say mê!
Tôi vừa nhắc qua về cái duyên thầm của hai người con gái trong hai mối tính đầu ở hai thời đại khác nhau: một đã cách đây gần 300 trăm năm, một mới trong thời kỳ chống Mỹ cứu nước. Tôi muốn tản mạn một chút về cái duyên thầm khác trong bài thơ “Bồi hồi” của chị Lãng Mây. Bài thơ viết về tâm trạng của người con gái với mối tình đầu dang dở.Chắc hẳn là như vậy, vì nếu không dang dở thì việc gì phải:
Bồi hồi qua ngõ nhà anh
Che nghiêng nón lá liếc nhanh mắt tìm
Nguyễn Du trong mấy câu thơ trên, bằng nghệ thuật ẩn dụ, mượn khóm hoa vô hình nào đấy cho Thúy Kiều “ nép” vào để nhìn trộm chàng Kim đẹp trai, hào hoa nho nhã “Đề huề lưng túi gió trăng”. Cô gái trong thơ Phan Thị Thanh Nhàn thì lại gói duyên thầm vào chiếc khăn tay và hương bưới để gửi gắm lòng mình. Còn ở đây, người con gái trong “ Bồi hồi” lại nghiêng chiếc nón lá bài thơ mang theo để che cái “ liếc nhanh”, giấu cái thẹn thùng của mình khi đi tìm bóng dáng của người thương yêu cũ! Cô phải “ liếc nhanh mắt tìm” cứ như là sợ ai đó quả tang bắt gặp cái hành động yêu chính đáng của mình vậy, sợ người ta chê cười rằng “ cọc đi tìm trâu!” mà không biết rằng, cách đây gần 300 trăm năm, Thúy Kiều đã chủ động đến với Kim Trọng trong đêm khuya thanh vắng “ Xăm xăm băng lối vườn khuya một mình”! Chao ôi! Tôi cứ bâng khuâng tự hỏi không biết đã bao lần người con gái ấy đã “Bồi hồi qua ngõ nhà anh”, đã “Che nghiêng nón lá liếc nhanh mắt tìm” như vậy? Người con gái đi như trong mộng du “lạc giữa miền tương tư”, trong cái “ hơi gió mùa thu” se se lạnh, chìm trong những kỷ niệm, trong “mật ngọt dịu êm” của mối tình đầu thơ mộng, ngọt ngào “Thơ tình anh viết lời ru ngọt ngào”! Và tôi cũng lại tự hỏi, đã bao lần em đã khóc, không phải khóc thầm mà là khóc nức nở như cơn mưa rào đầu mùa hạ:
Gió ơi có ở trời cao
Gửi dùm em chút mưa rào sang anh
Những giọt nước mắt mặn chát cho “ Cái thủa ban đầu lưu luyến ấy. Ngàn năm chưa dễ đã ai quên” (Lời mỉa mai-Thế Lữ) bây giờ chỉ còn là cái bóng! Và ngay đến cái bóng của người tình cũ cô gái cũng chẳng tìm thấy nên đành “ ngẩn ngơ” quay về hiện tại với cái tâm trạng của nàng Kiều “ Biết duyên mình biết phận mình thế thôi”!
Người con gái xứ nào cũng có duyên và đáng yêu cả. Tôi mê tình yêu trong trắng thủy chung và mãnh liệt của Juliet từ đất nước sương mù trong “Romeo và Juliet” của Shakespeare. Tôi say vẻ đẹp và tình yêu thuần khiết của Natasa từ xứ sở bạch dương trong “ Chiến tranh và Hòa bình” của Lép Tôn-xtôi, và rất nhiều vẻ đẹp của những người con gái từ các miền đất khác nữa…Nhưng tôi yêu nhất vẫn là cái duyên thầm của người con gái quê hương tôi!
“Bồi hồi ” là một bài thơ hay và buồn nhưng rất có duyên. Cầu mong dù vật đổi sao dời, dù xã hội ngày càng văn minh hiện đại, thì cái dịu dàng đằm thắm, cái duyên thầm…của người phụ nữ Việt Nam sẽ mãi mãi trường tồn cùng non sông đất nước như một nét đẹp tâm hồn đặc sắc mà không phải dân tộc nào trên hành tinh này cũng có được.
Phạm Hữu Lý
(Hà Nội)






HÃY NGỦ GIẤC AN!


 



Khép hai con mắt vỗ về
Ngủ cho quên hết bộn bề vây quanh

Mong sao giấc ngủ an lành
Buông trôi tất cả ngọn ngành vấn vương
Xa rồi ngày tháng thiên đường
Bước chân bỡ ngỡ yêu thương nhạt nhòa

Ngày nào rộn rã lá hoa
Giờ đây còn lại khúc ca đắng lòng
Trăng hờn thờ thẫn bên song
Cuối thu mà cảm thấy đông giăng đầy

Bàn tay vuột mất bàn tay
Cho ta lạc lõng hao gầy tứ thơ
Ngủ đi giấc ngủ dại khờ
Ngày mai nắng ấm mong chờ ánh dương

Ngủ cho trọn giấc miên trường
Ngủ cho tan biến nỗi buồn lao xao
Ngủ trong vời vợi ca dao
Hàng ngàn tinh tú trên cao đón mừng

Gọi người trong nỗi rưng rưng
Xa xôi tiền kiếp chắc từng nợ nhau
Trăm năm đến lúc bạc đầu
Cũng đừng quên nhé mấy câu dặn lòng