đã quen rồi cái cảnh cô đơn
buổi hoàng
hôn bên tách cà phê đắng
nghe hình
như tràn qua hồn vị mặn
chút tủi hờn
khóe mắt chợt cay cay
mùa thu về
hiu hắt gió heo may
cho bờ vai
xót xa miền trống vắng
nhánh thạch
thảo nghiêng nghiêng sầu u uẩn
màu tím buồn
xao động cả không gian
chiếc lá bơ
vơ cúi mặt giấu bẽ bàng
thành quách
đền đài tan thành sương khói
cổ tích tình
chợt xa vời vợi
khúc tri âm…
sao vội phai nhòa?
chỉ còn đây
nỗi nhớ diết da
tách cà phê
không đường đắng ngắt
đứng giữa hai
bờ hư thật
thấy tội
nghiệp mình…
bong bóng nước
vỡ tan!…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét