đừng hỏi mượn
bờ vai em!
trước cuộc đời
em mong manh như giấy
em chỉ là
loài cỏ hoa hoang dại
mọc chơ vơ
trên phiến đá rêu mờ
đừng bảo rằng
em cô giáo nhà thơ
bản lãnh lắm
giữa cuồng phong bão dữ
người chẳng
nhớ nỗi buồn đau quá khứ
đã đôi lần
nhấn em xuống vực sâu?
em ở đây
ngày tháng mãi âu sầu
huyễn hoặc
em cái gọi là hạnh phúc
sau nụ cười…
chán chường thân gỗ mục
muốn hét lên
cho quên hết sự đời
những khi buồn…
em dắt thơ dạo chơi
tóc bím cài
nơ… nụ cười má lúm
không có ai để em làm nũng
mỗi lúc dỗi
hờn nước mắt ngược vào trong
đừng hỏi mượn
bờ vai em…
xa xót tận
đáy lòng!...
câu chữ vô
tình làm em tủi phận
em chỉ biết
tựa gió mây làm bạn
buổi bình
minh hay chạng vạng hoàng hôn
đừng hỏi mượn
bờ vai em…
người con
gái cô đơn!…
thích lang
thang những chiều mưa bụi
sợ vô cùng mảng
chập chờn sáng tối
của tình người
hay đổi trắng thay đen…