09 tháng 5, 2020

RỒI MỘT NGÀY...








Rồi một ngày mây cũng sẽ ngừng trôi
Gió lặng lẽ đứng xếp hàng trầm mặc
Ta ngẩn ngơ bên nỗi sầu lẩn khuất
Bốn phía nhìn đau đáu cảnh thê lương

Muốn khóc lên san sẻ chút đoạn trường
Chim rã cánh tiếng gọi bầy thê thiết
Mặt trời đâu?... Sợi nắng vàng biền biệt
Buổi bình minh hay ủ rũ hoàng hôn?

Ta bước đi giãy chết nửa linh hồn
Cuối con đường mịt mờ màn sương phủ
Đã bao lần đắm chìm trong bão dữ
Nên nụ cười giờ nhạt nhẽo bờ môi

Rồi một ngày mây cũng sẽ ngừng trôi
Gió lặng lẽ đứng xếp hàng trầm mặc
Ta cúi xuống giấu che niềm quay quắt
Đón mùa về nhòe nhoẹt giọt sầu tư









6 nhận xét:

  1. Buồn có cớ!
    :d

    https://thumbs.gfycat.com/PoisedHighlevelArctichare-small.gif

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thấy người buồn mình cũng buồn theo! :((
      Chúc bạn DVD hai ngày cuối tuần vui vẻ, hạnh phúc.

      Xóa
    2. Có lẽ là do đồng cảm và nhạy cảm.
      :))

      Xóa
    3. Cái tật lớn hơn cái tuổi, bạn à! "Khéo dư nước mắt khóc người...!"
      :p

      Xóa
    4. Nước mắt có bao giờ dư đâu!
      Đồng cảm với nỗi đau của người khác chính là nhân văn mà.
      :)

      Xóa