Chỉ mình ta…
giờ chỉ một mình ta!
Bên ốc đảo
nhìn ngày qua rất vội
Mới bình
minh đã ngập tràn bóng tối
Buổi hoàng hôn
ngồi chờ đợi gió mây
Mượn vần thơ
để che bớt u hoài
Bao kỉ niệm
chất đầy ngăn ký ức
Đừng bảo ta từng
đêm về thao thức
Biết nói gì
khi đứng trước đãi bôi?
Buổi tàn
xuân sao vướng nỗi ngậm ngùi
Muốn xóa bỏ
ngọc ngà thời quá khứ
Tội nghiệp
ta… thật thà từng câu chữ
Mà cuộc đời
nhiều lắm những điêu ngoa
Chỉ mình ta…
giờ chỉ một mình ta!
Khoảng quạnh
vắng mơ hồ trong mộng mị
Nguyệt xiêm
áo ghé vai gầy thủ thỉ
Nhẹ mỉm cười…
còn đó dấu yêu thương!
"Nhẹ mỉm cười… còn đó dấu yêu thương!"
Trả lờiXóaDVD thích nhất câu kết trên!
=d> :))
https://images.saatchiart.com/saatchi/333801/art/1557157/776272-XSSGGQEN-6.jpg
Cảm ơn bạn DVD đã đồng cảm. Thực ra mình thích nhất khổ 3 bởi vì thực tế là như vậy. Mình đang chán đời lắm đây bạn! Hu hu...
Trả lờiXóa:((
Hãy nên "Nhẹ mỉm cười…" vì vẫn "... còn đó dấu yêu thương!"
Xóa:))
Cảm ơn bạn DVD thêm một lần nữa động viên mình. Lãng Mây ơi, cố lên nhé!
Xóa:)