24 tháng 12, 2019

VU VƠ LỤC BÁT







Buốt giá 
tràn ngập trang thơ
Hẹn hò xưa cũ
vỗ bờ tịch liêu

Rưng rưng  
vạt nắng cuối chiều
Cỏ hoa e ấp
lời yêu muộn màng

Dắt ta
về thuở hồng hoang
Chứng nhân Trời Đất
ngỡ ngàng
trao nhau

Rét đông
sương khói bạc màu
Bâng khuâng nỗi nhớ
nghẹn ngào gọi tên










ĐÊM NAY, GIÁNG SINH!...







Đêm nay, Giáng Sinh!…
Thời gian vô tình như ngọn gió
Đi ngang đời em lạc loài vò võ
Xa nhau rồi… tủi phận khóc cô liêu!

Dốc giáo đường xưa giờ hoang phế tiêu điều
Hững hờ nhìn em… tín đồ miền ngoại đạo
Cuộc từ ly quay cuồng trong dông bão
Em còn lại gì ngoài mười ngón tay trơn?

Đêm nay, Giáng Sinh!…
Sao trĩu nặng nỗi buồn?
Cũng tại em… dỗi hờn ngoảnh mặt
Bao năm qua vướng víu sầu lên mắt
Chúa ở trên cao có thấu được cõi lòng?

Đêm nay, Giáng Sinh!…
Tràn ngập sắc đông
Áo đỏ áo hồng rộn ràng xuống phố
Hang đá Bê Lem đèn màu rực rỡ
Đêm thánh vô cùng em lẻ bóng bơ vơ

Tháp chuông vang… ký ức chợt tràn bờ
Bước chân em lội ngược về dĩ vãng
Mơ hồ trong quạnh vắng
Lời kinh cầu xé nát mảnh hồn hoang

Đêm nay, Giáng Sinh!…
Kỷ niệm xưa lớp lớp giăng hàng…











23 tháng 12, 2019

NGẪM







Xòe tay ta nhẩm tính
Đã bao nhiêu tháng ngày
Sớm chiều chăm thiền định
Làm bạn cùng gió mây

Chuyện trăm năm hư ảo
Huyễn hoặc ta một thời
Điên cuồng cơn dông bão
Đen trắng nhiều đãi bôi

Con tim thường lạc nhịp
Ngao ngán trước tình người
Đóa phù dung tội nghiệp
Hoàng hôn màu phai phôi

Xin mượn câu kinh kệ
Ru ta bớt não phiền
Mặc thói đời dâu bể
Giữ tâm hoài an nhiên









21 tháng 12, 2019

CÓ BAO GIỜ NGƯỜI BIẾT?







Có bao giờ người biết
Đằng sau vẻ lạnh lùng
Là nhọc nhằn bão tuyết
Là mắt hoài rưng rưng

Có bao giờ người biết
Đằng sau vẻ phớt đời
Là nỗi sầu thê thiết
Là mảng buồn không vơi

Có bao giờ người biết
Đằng sau vẻ kiên cường
Là hơi tàn sức kiệt
Là rối bời tơ vương

Tự vẽ vời huyễn hoặc
Để che giấu ngậm ngùi
Để dịu cơn quay quắt 
Để bẽ bàng cuốn trôi








NGẬM NGÙI







Đâu còn gì để cho nhau
Chỉ là mục rữa hư hao cuộc tình
Cuối đường mờ mịt vô minh
Phía xa vực thẳm rập rình bước chân

Chỉ còn day dứt bâng khuâng
Ngậm ngùi con chữ căn phần đa đoan
Lời thề son sắt đá vàng
Cầm bằng xe cát dã tràng biển Đông

Xòe tay mười ngón tay không
Rưng rưng mắt lệ giữa dòng thế gian
Cầu mây quán gió ngỡ ngàng
Tội câu lục bát võ vàng đợi trông

Thôi về khép chặt nỗi lòng
Tựa nương thiền định thong dong tháng ngày













20 tháng 12, 2019

c h u y ệ n c o n t i m






con tim nằm ủ rũ
đầu ngày mãi lặng thinh
nỗi buồn như thác lũ
cứ giăng bủa rập rình


con tim khờ khạo lắm
trước mưa gió quay cuồng
ôm gối ngồi thờ thẫn
tủi hờn giọt lệ tuôn

con tim thật tội nghiệp
chẳng một lời than van
dẫu trời đông bão tuyết
hay thu nhuộm sắc vàng

yêu thương chi nông nổi
chỉ lạ lẫm người dưng
buổi hoàng hôn ngóng đợi
vó câu xa trập trùng


























14 tháng 12, 2019

SỢI NẮNG NGÀY ĐÔNG




nắng vàng
ghé đậu ngoài hiên

rụng rơi
vài sợi ngoan hiền
trên vai

xua tan
mấy nỗi u hoài

nụ cười tìm được
giữa ngày rét đông











13 tháng 12, 2019

XIN ĐỪNG TIẾC NUỐI







Từ anh miền gió cát
Em khép cửa khuê phòng
Sáng nay đầy hơi bấc
Thẫn thờ ngọn đông phong

Đã biết bao ngày tháng
Nếm giọt đắng ưu phiền
Thêm một chút vị mặn
Xót xa hoài con tim

Đứng bên bờ tưởng vọng
Ngơ ngác dõi mắt tìm
Chỉ nhạt nhòa hình bóng
Sợi nắng gầy chao nghiêng

Cúi mặt giấu hờn tủi
Còn ai đâu dỗ dành?
Thôi xin đừng tiếc nuối
Thuở rộn ràng yến oanh









12 tháng 12, 2019

NỖI NIỀM LỤC BÁT









Giật mình
gần hết mười hai

Cạn 
nguồn thi hứng
u hoài còn nguyên

Xa rồi
ngày tháng êm đềm

Tội
câu lục bát
nằm im 
khóc thầm











29 tháng 11, 2019

CẢM ƠN VÀNG NẮNG LUNG LINH





Vỡ òa
sợi nắng sáng nay
Hình như vui lắm
giữa ngày chớm đông

Thoảng nghe hơi bấc
chạnh lòng
Chút se se lạnh
ngược dòng nhớ nhung

Cà phê
ấm áp khôn cùng
Sẻ chia
từng giọt thơm nồng cho nhau

Tháng ngày
rộn rã sắc màu
Buông vần
nhả chữ
dệt câu ân tình

Cảm ơn
vàng nắng lung linh
Cho ta tìm lại
bóng hình của ta

Mộng mơ áo tím hoa cà
Nụ cười má lúm thơ ca bạn hiền











28 tháng 11, 2019

NHẬT AN NGÀY CHỚM ĐÔNG




Ghé Nhật An
ngày chớm đông

Chút se se bấc
nghe lòng tái tê

Cô đơn
vẫn lối đi về

Một hình
một bóng
tứ bề quạnh hiu










24 tháng 11, 2019

TỘI CHO NGÀY ẤY DẠI KHỜ!...







Ngập ngừng qua ngõ nhà người
Nghiêng che nón lá rối bời ruột gan
Sợ đôi mắt liếc ngỡ ngàng
Sợ nụ cười mỉm làm tan dỗi hờn

Tại ai rời rã keo sơn
Lời thề vàng đá yêu thương nhạt nhòa?
Mỏi mòn bến đợi thuyền xa
Còn đâu hai chữ mặn mà tri âm?

Trở về chân bước âm thầm
Cổng nhà vắng vẻ xa xăm bóng hình
Mấy giò lan mãi lặng thinh
Không câu chào đón… giận mình ngu ngơ

Tội cho ngày ấy dại khờ!…
                                                                     










23 tháng 11, 2019

CHIỀU ĐÔNG





Chiều nay
mới thật là đông
Em đi xuống phố
nghe lòng tái tê

Se se
bấc rủ nhau về
Khăn san hờ hững
tóc thề chấm vai

Chẳng trâm giắt
Chẳng lược cài
Thẫn thờ
như thể nhớ ai một thời

Tủi hờn
để tứ thơ rơi
Tội cho con chữ
lạc loài yêu thương


(Tranh Đinh Cường)











21 tháng 11, 2019

CÒN GÌ NỮA ĐÂU?






Nửa chừng
viên phấn gãy đôi
Bảng đen ngoảnh mặt
ngậm ngùi từ ly

Giáo án
nằm khóc tỉ ti
Bài ca Sư phạm
còn gì nữa đâu?

Tóc xanh
nay đã bạc màu
Nghĩ về ngày cũ 
cồn cào nhớ thương












17 tháng 11, 2019

LỤC BÁT NỖI NIỀM





Mở ngăn ký ức
kiếm tìm
Ngọc ngà một thuở êm đềm
nay đâu?

Đông phong
gợi nhớ giang đầu
Nhớ vần lục bát
hôm nào sẻ chia

Còn chăng
nước mắt đầm đìa
Hồn thơ bạc mệnh
giữa khuya lạc loài

Vô tình
bấc đậu bờ vai
Rưng rưng giọt đắng u hoài
cuối thu












16 tháng 11, 2019

HOÀI NIỆM








Vẫn không sao quên được
Một thuở người lái đò
Lớn ròng theo con nước
Đưa khách tìm bến mơ

Nhớ vô cùng bục giảng
Bên ta bao sớm chiều
Bảng đen và phấn trắng
Cùng học trò dấu yêu

Thơm tho trang giáo án
Nắn nót dưới đèn mờ
Vẫn còn nghe văng vẳng
Giọng cười đùa trẻ thơ

Biết bao nhiêu kỷ niệm
Theo suốt chặng đường dài
Áo lụa màu tim tím
Mái tóc thề ngang vai

Không thể nào quên được
Âm vang tiếng trống trường
Tung tăng bàn chân bước
Lối cỏ đầy vấn vương

Ngôi trường như trầm mặc
Gốc phượng ủ rũ sầu
Bác lái đò ngơ ngác
Ngày tháng cũ nay đâu?












14 tháng 11, 2019

TỘI CHO NỖI NHỚ MÙ LÒA






Sài Gòn nào phải mùa đông
Chỉ là ngộ nhận khi lòng rối ren
Đâu rồi gương mặt thân quen?
Lạ xa! Lạ cả tuổi tên một thời!

Sài Gòn nào phải bấc rơi
Chỉ là phiến lá rụng rời cuối thu
Tôi về lạc dưới sa mù
Khăn choàng áo ấm chiếc dù che nghiêng

Nhìn quanh bốn phía ưu phiền
Sài Gòn một thuở thần tiên đâu rồi?
Ngập ngừng chân bước chơi vơi
Con đường cổ tích bồi hồi lặng thinh

Tôi đi tìm mãi bóng hình
Chỉ là vô vọng giữa nghìn lối qua
Tội cho nỗi nhớ mù lòa
Mòn hơi khản giọng vỡ òa niềm đau












12 tháng 11, 2019

LẠC MẤT NHAU RỒI






Ta lạc nhau rồi
Chiều tà gió lộng
Nỗi sầu chưa nguôi
Hoàng hôn khuất bóng

Ta lạc nhau rồi
Dư âm một thuở
Kiếm tìm xa xôi
Ngập trời nhung nhớ

Ta lạc nhau rồi
Quanh co lối rẽ
Ngăn cách trùng khơi
Dặm ngàn dâu bể

Lạc mất nhau rồi
Chơ vơ bóng lẻ
Xấp mặt ngậm ngùi
Long lanh mắt lệ











TÀN PHAI






Mây trời
xuống thấp buồn hiu
Rưng rưng nước mắt
giữa chiều bơ vơ

Chỉ còn ta
với vần thơ
Lao xao con chữ
ngồi chờ trăm năm

Lỡ làng
khúc hát tri âm
Vườn xưa hoang phế
hồ cầm thở than

Lời thề
một thuở đá vàng
Thiên thu khép lại
giữa ngàn bể dâu

Trách con tạo
khéo cơ cầu
Hoàng hôn
sợi nắng nhuốm màu tàn phai










10 tháng 11, 2019

SÀI GÒN THỨC GIẤC MÙA ĐÔNG








Sài Gòn
thức giấc mùa đông

Sáng nay ra phố
áo hồng áo xanh

Khăn san
hờ hững quấn quanh

Thoảng hơi bấc rụng
trên nhành sầu đâu

Hồn thơ
quay quắt cuộn trào

Tội câu lục bát
cồn cào nhớ thương










08 tháng 11, 2019

ĐỪNG GỌI TÔI LÀ NHÀ THƠ!







Đừng gọi tôi là nhà thơ!
Vì nhà thơ chỉ biết mộng mơ, than mây khóc gió
Tôi thích được gọi là nhà giáo
Sống an yên bốn mùa nơi ốc đảo
Buổi hoàng hôn ngồi ngẫm chữ vô thường  

Tình ảo hư mỏng mảnh tựa khói sương
Lắm nghiệt ngã… nhiều trở trăn quay quắt
Bởi thói đời trắng đen hai mặt
Và tình người bạc bẽo như vôi

Thật bình yên bên ánh mắt rạng ngời
Đám học trò hồn nhiên bé nhỏ
Phấn trắng bảng đen mực tím nhòe trang vở
Giáo án miệt mài…
Những giờ lên lớp thần tiên!

Lời véo von trong trẻo chim khuyên
Dắt tâm tôi khỏi hoài nghi đắng ngắt
Thiên đường là có thật!
Cảm ơn đời và bóng mát dịu êm!

Chợt thấy bao dung nhẹ nỗi ưu phiền
Đừng gọi tôi nhà thơ!
Tôi chỉ là nhà giáo!
Cuối đời âm thầm nơi ốc đảo
Vui với văn chương
Tựa gió mây ngồi ngẫm chữ vô thường…











05 tháng 11, 2019

CÓ CÒN NƯỚC MẮT KHÓC NGƯỜI?





(Hòa cùng KHÓC NGƯỜI KHÓC TA... của nhà thơ Hiền Mây)


Có còn nước mắt khóc người?
Khi ta đã trót nửa đời khóc ta!
Cuối thu nhàn nhạt ánh ngà
Tìm trong hoang phế mặn mà nay đâu?

Lời yêu một thuở xanh đầu
Giờ đây chỉ thấy u sầu trao nhau
Lỡ làng héo úa buồng cau
Nồng vôi sao để thân trầu xác xơ?

Nghiêng vai mòn mỏi đợi chờ
Chuyện ngày xưa ấy mịt mờ gió mây
Đông phong từng ngọn hao gầy
Rưng rưng giọt đắng ngập đầy mắt môi

Cạn khô nước mắt khóc người
Cuộc trăm năm ấy đổi dời xót xa!









04 tháng 11, 2019

KHÚC DỊU DÀNG CA DAO






Em bắt gặp anh rồi!
Giữa mưa nguồn chớp bể
Qua bao cuộc đổi dời
Buổi tàn thu nắng xế

Em bắt gặp anh rồi!
Giữa ầm ào dông bão
Mắt nhìn mắt mỉm cười
Rưng rưng lời chim sáo

Em bắt gặp anh rồi!
Giữa vô vàn xúc cảm
Tựa như chuyện đất trời
Thuở hồng hoang xa thẳm

Em bắt gặp anh rồi!
Giữa ngàn hoa dị thảo
Con tim chợt bồi hồi
Hồn thơ chừng điên đảo

Mặc lũy thành nghiêng ngả
Mặc sóng nước cuộn trào
Bên anh là tất cả
Khúc dịu dàng ca dao!












29 tháng 10, 2019

KHẮC KHOẢI CUỐI THU






Lần tay gần hết tháng mười
Nỗi buồn xưa cũ vẫn rười rượi bên
Đâu rồi thành quách cung đền?
Đâu rồi hình bóng tuổi tên một thời?

Một thời giọt đắng chia đôi
Một thời san sẻ khóc cười có nhau
Cũng vì hai chữ bể dâu
Ngược đường nên phải hai đầu nhớ nhung

Đôi chân sao cứ ngập ngừng
Muốn sang bên ấy ngại rừng phủ vây
Ngại tình người đã đổi thay
Quay lưng ngoảnh mặt đắng cay phận mình

Đêm ơi sao chẳng bình minh?
Mong ngày trở dậy yên bình nẻo tâm
Cuối thu mờ mịt ánh rằm
Vần thơ khắc khoải âm thầm thở than










27 tháng 10, 2019

XÓT








Thơ bật khóc
giữa muôn vàn
thống khổ

Buổi đông về
tràn ngập
khúc bi ai

Bao uất nghẹn
khuất chìm nơi cổ mộ

Tiếng than van
đau xót
tím hình hài











23 tháng 10, 2019

DẮT THƠ VỀ CHÂU THỔ






Bỏ lại đằng sau nỗi chán chường
Dắt thơ về với những yêu thương
Rộn ràng châu thổ mùa se lạnh
Ruộng lúa trải vàng tỏa ngát hương

Đẹp lắm Trà Sư rợp bóng tràm
Xuôi thuyền ngắm cảnh đất phương Nam
Buông câu vọng cổ tình chan chứa
Cô gái miền Tây nhẹ mái dầm

Ghé làng thổ cẩm mây giăng lối
E ấp Châu Giang chúm chím cười
Bắt gặp ánh nhìn đầy bối rối
Tơ lòng vương vấn tứ thơ rơi