Đừng gọi tôi
là nhà thơ!
Vì nhà thơ chỉ biết mộng mơ, than mây khóc gió
Tôi thích được
gọi là nhà giáo
Sống an yên
bốn mùa nơi ốc đảo
Buổi hoàng
hôn ngồi ngẫm chữ vô thường
Tình ảo hư mỏng
mảnh tựa khói sương
Lắm nghiệt ngã… nhiều trở trăn quay quắt
Bởi thói đời
trắng đen hai mặt
Và tình người
bạc bẽo như vôi
Thật bình
yên bên ánh mắt rạng ngời
Đám học trò
hồn nhiên bé nhỏ
Phấn trắng bảng
đen mực tím nhòe trang vở
Giáo án miệt
mài…
Những giờ
lên lớp thần tiên!
Lời véo von trong
trẻo chim khuyên
Dắt tâm tôi
khỏi hoài nghi đắng ngắt
Thiên đường
là có thật!
Cảm ơn đời
và bóng mát dịu êm!
Chợt thấy
bao dung nhẹ nỗi ưu phiền
Đừng gọi tôi
nhà thơ!
Tôi chỉ là
nhà giáo!
Cuối đời âm
thầm nơi ốc đảo
Vui với văn
chương
Tựa gió mây ngồi
ngẫm chữ vô thường…