Đến bao giờ
mới có thể lãng quên
Lời tạ từ
nghẹn ngào trong nước mắt?
Mùa thu ấy với
nỗi sầu chất ngất
Ta mất nhau
giữa xa lộ cuộc đời
Phút chạnh
lòng hai lối rẽ hai nơi
Ngăn kỷ niệm
vẫn còn đầy ăm ắp
Bài lục bát
nằm lặng im đáy cặp
Chẳng lời yêu
sao vẫn thấy nồng nàn?
Từng đêm dài
để hồn phách đi hoang
Êm đềm quá
miền thảo nguyên bát ngát
Trảng cỏ
xanh… khúc du ca dìu dặt
Dắt hồn thơ rong ruổi khắp mọi miền
Rồi không
dưng vướng víu sợi ưu phiền
Cơn lốc xoáy
cuốn phăng bao trầm tích
Quá khứ nhạt
nhòa… tương lai mờ mịt
Gọi tên nhau
trong thảng thốt bồi hồi
Áng mây buồn
day dứt mãi không vơi...
Thiệt là buồn day dứt, khóc thôi!
Trả lờiXóa(nhưng sao có người cười mĩm chi trong ảnh minh họa dzậy ta!)
Cười là tiếng khóc khô không lệ! Ai đó đã nói thế!
Trả lờiXóa:p