31 tháng 3, 2019

TỰ TÌNH CUỐI THÁNG BA








Chẳng việc gì phải giấu che!
Chẳng việc gì phải cúi đầu sám hối!
Tình yêu đâu có tội!
Cuộc chiến này em nào phải kẻ thứ ba?

Tôn giáo bất đồng nên nhạt nhẽo khúc ca
Anh khuất nẻo giang đầu
Em tận cùng giang vĩ
Giận Nguyệt lão ngăn uyên rẽ thúy
Đành cam lòng hát điệu từ ly

Hạnh phúc thay Ngưu Chức tháng bảy về!
Cầu Ô rộn ràng tao ngộ
Còn em và anh lỡ làng nơi giao lộ
Tiếng vỡ òa thảng thốt bởi cách chia

Tại vì ai sợi chỉ thắm đứt lìa?
Để ngậm ngùi nhiều đêm khuya bật khóc
Tường loang lổ… bóng hình em đơn độc
Hai tinh cầu ăm ắp nỗi nhớ thương

Làm sao quên
Chuyện quán gió lầu sương
Miền  cổ tích thiên đường một thuở?
Làm sao quên
Ánh mắt nhìn bỡ ngỡ
Thật nồng nàn lần gặp gỡ mùa thu?

Cuối tháng ba sao trời lắm mây mù?









29 tháng 3, 2019

NỖI NIỀM CUỐI THÁNG BA








Ngoài kia
bảng lảng hoàng hôn
Vẳng nghe
vó ngựa dập dồn
truông xa
Buồn chi
má phấn nhạt nhòa
Cuộc trăm năm ấy
mặn mà còn đâu?

Tháng ba
nào phải mùa ngâu
Mà giang vĩ mộng giang đầu trùng lai?
Bến Vân Lâu
suốt tháng ngày
Mỏi mòn ngồi ngóng
non đoài thức mây

Từ ly
chồng chất đắng cay
Hồn thơ trầm mặc
u hoài phủ giăng
Tội cho giấy bút
nhọc nhằn
Tội cho câu chữ
băn khoăn muộn phiền








28 tháng 3, 2019

PHẢI CHĂNG LÀ THƠ ANH?


(Cảm tác từ bài thơ BÀI TÌNH SI của nhà thơ HL - QN)







Phải chăng là thơ anh
Lời nồng nàn ướp mật
Để tim em quay quắt
Trở trăn chuỗi tháng ngày

Anh ước là lược cài
Dỗ dành bờ tóc rối
Êm đềm cơn gió thổi
Mát rượi giữa trưa hè

Là chiếc dù tím che
Mỗi khi em xuống phố
Là mượt mà lối cỏ
Rợp bước dấu chân qua

Anh dệt ngàn khúc ca
Giai điệu đầy sâu lắng
Em quên bao cay đắng
Nghiệt ngã tủi phận đời

Là bát ngát trùng khơi
Ru em yên giấc ngủ
Xóa não nề quá khứ
Sóng dữ chợt hiền hòa

Từng câu chữ thiết tha
Chập chờn trong mộng mị
Ngan ngát hương chung thủy
Hạnh phúc như tìm về

Xa rời mọi đắm mê
Phượng rực hồng dáng hạ
Cùng anh vui xướng họa
Rộn rã buổi giao mùa


(Tranh Nguyễn Sơn) 
    




TỘI CHO LỤC BÁT








Em đi bỏ lại con đường
Bỏ câu hò hẹn yêu thương một thời
Cảm xúc theo sóng ra khơi
Dã tràng xe cát tưởng lời thủy chung

Bởi ai vàng đá lạnh lùng
Trang thơ khép lại nghìn trùng cách ngăn?
Mỏi mòn thức giữa mùa trăng
Ngồi ôm gối lẻ nhọc nhằn tiếng ru

Tháng ba mờ mịt sương mù
Ngỡ ngàng chẳng lẽ mùa thu đã về?
Chợt nghe lòng ngập tái tê
Tội cho lục bát não nề thở than!…




(Tranh Nguyễn Sơn)








23 tháng 3, 2019

BẮT GẶP TRĂM NĂM








Trăm năm vừa bắt gặp
Hạnh phúc như vỡ òa
Phố phường vui tấp nập
Rộn ràng chiều tháng ba

Trăm năm vừa bắt gặp
Cơn gió lộng bạt ngàn
Áng mây trời e ấp
Của một thuở hồng hoang

Trăm năm vừa bắt gặp
Chưa trọn vẹn câu chào
Nụ cười còn ngượng ngập
Lắm điều cần gởi trao

Trăm năm vừa bắt gặp
Mắt nhìn mắt ngỡ ngàng
Hai con đường thẳng tắp
Sợi tơ lòng ngổn ngang

Trăm năm vừa bắt gặp
Vội nói lời chia tay
Mây sầu dâng ăm ắp
Gió khép chặt u hoài

Trăm năm vừa bắt gặp
Thoáng chốc lại lìa xa
Con tim gầy quặn thắt
Tủi hờn chiều tháng ba












22 tháng 3, 2019

LÃNG ĐÃNG BUỔI XUÂN TÀN









Yêu rất nhiều… yêu ngập cả trang thơ
Ngan ngát nụ hôn
Mắt nhìn âu yếm
Yêu chẳng ngại gì giấu giếm
Mối tình câm lãng đãng cuối đời!

Yêu nồng nàn… câu chữ cũng chơi vơi
Nhớ nhung tận chân trời góc biển
Cuộc trăm năm mãi hoài tìm kiếm
Tại Chúa của người và Phật của riêng ta!

Hai nẻo đường ngược lối cách xa
Người vui vầy duyên mới
Bên ốc đảo ta mòn trông mỏi đợi
Đợi chờ gì?... Chẳng biết đợi chờ ai?

Cổ tích xưa chìm đắm u hoài
Mượn vần thơ ngọt bùi chia sẻ
Yêu điên cuồng…
Để hoàng hôn bóng lẻ
Ngắm giáo đường vời vợi xa xăm

Tội vần thơ lệ đắng chảy âm thầm
Hào quang ấy chỉ là cơn ảo mộng
Buổi tàn xuân ngắm nắng chiều tưởng vọng
Dáng hình người một thuở không phai!

Huyễn hoặc câu thơ
Lặng lẽ suốt tháng ngày!...



(Tranh sơn dầu Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ của họa sĩ Đinh Trường Chinh)





21 tháng 3, 2019

NỖI NIỀM BUỔI TÀN XUÂN








Vẫn nỗi sầu cũ rích bấy lâu
Vẫn câu chữ buồn thiu day dứt
Viết làm chi vần thơ thổn thức
Để rối bời trĩu nặng tâm tư?

Lòng dặn lòng đừng nghĩ đến ảo hư
Đổi trắng thay đen…  
Chán chường… 
Phiền não…
Cũng chỉ là lời đãi bôi chim sáo
Sổ lồng rồi hối hả vút cánh bay

Buổi tàn xuân sao lắm u hoài
Mưa đầu mùa ghé ngang qua ốc đảo
Sợi mưa thơm ướt đầy vai áo
Chợt tủi hờn nghe mằn mặn bờ môi

Ngà ngọc xưa nay chìm khuất đâu rồi?!











(Tranh họa sĩ Tín Đức)

20 tháng 3, 2019

CHUYỆN NỬA KHUYA








Nửa khuya chợt tỉnh giấc
Thơ rủ chơi trốn tìm
Một, hai… cùng đuổi bắt
Giữa mù mịt bóng đêm

Gió lạnh về tê tái
Thơ trầm tư dỗi hờn
Câu chữ sầu khắc khoải
Nhớ một thời vàng son

Bốn bề đều im ắng
Ngọn đèn leo lét mờ
Giấy bút chừng ngơ ngẩn
Trên bàn viết chỏng chơ

Đêm dài như vô tận
Mắt chong mắt mỏi mòn
Tội cho thơ lận đận
Song hành cùng cô đơn

Nửa khuya ngồi đợi sáng
Tường rêu lẻ bóng hình
Thoảng nghe câu ví dặm
Trăng rải vàng lung linh

Nửa khuya ôm gối chiếc
Hồn gởi tận sao xa
Tứ thơ trôi biền biệt
Khúc yêu thương nhạt nhòa









NGẪM








Ta dại dột đã từng vui như Tết
Để giờ buồn rưng rức ngắm tàn phai
Hoa đã héo hương xuân rồi cũng hết
Còn riêng ta ôm ấp mãi u hoài

Ta ngốc nghếch trước chênh vênh mép vực
Ngóng thiên thu giữa bát ngát xanh trời
Câu vàng đá sắt son ai nỡ vứt
Lời nguyện thề hẹn ước cũng phai phôi

Ta chán ngán bởi chập chờn hư ảo
Mới rộn ràng hạnh ngộ lại chia tay
Mượn câu chữ sẻ chia niềm đau đáu
Bên vần thơ quên cay đắng tháng ngày

Dỗ dành ta hãy quên đi tất cả
Bước thong dong tâm an lạc tìm về!












15 tháng 3, 2019

LÃNG ĐÃNG CHIỀU THÁNG BA







Tưởng thơ ngoan hiền thực sự chẳng hiền ngoan
Một thuở dại khờ nghe lời đường mật
Để tháng ngày trở trăn quay quắt
Câu chữ chua ngoa trước những đổi dời

Cứ ngỡ thân tình bạn hữu đôi nơi
Vội vã sẻ chia bốn mùa xướng họa
Nhả chữ gieo vần chẳng hề mặc cả
Hệ lụy mang theo buồn bã khôn lường

Sợ lắm rồi hai chữ yêu thương
Thơ đối mặt với chán chường cay đắng
Thôi trở về bên góc trời quạnh vắng
Ốc đảo ngồi lặng ngắm nỗi cô đơn

Thơ an yên buông bỏ hết giận hờn
Làm bạn cùng mây ngàn gió núi
Đường thiên lí dặm dài giong ruổi
Hát nghêu ngao dăm khúc tự tình

Sau đêm dài mong rạng rỡ bình minh!











CHỈ CÒN LẠI VẦN THƠ









Tôi chẳng còn gì ngoài những bài thơ
Sớm nắng chiều mưa theo tôi cùng năm tháng
Từ buổi bình minh đến hoàng hôn chạng vạng
Bao nỗi niềm ấp ủ gởi sương đêm

Hồn thơ tôi mỏng mảnh ngoan hiền
Như trái tim tôi gầy gò ốm yếu
Những lúc u sầu nặng trĩu
Thơ dỗi hờn nước mắt long lanh

Có nhiều khi thơ giấu mặt sau mành
Ngẫm cuộc đời chán chường đen trắng
Con chữ nghẹn ngào im lặng
Nhớ khoảng trời ngà ngọc đã xa

Tôi chẳng còn gì… tình cổ tích phôi pha!
Chỉ còn lại vần thơ da diết
Mặc thiên hạ mày đưa mắt liếc
Thơ và tôi là tri kỉ tri âm!

Vui với văn chương bên ốc đảo âm thầm!…












13 tháng 3, 2019

TẢN MẠN GIỮA THÁNG BA










Buổi trưa tháng 3 trời nắng như thiêu đốt. Nằm đu đưa trên chiếc võng mắc giữa hai cây măng cụt già nua, tôi dỗ hoài mà giấc ngủ chẳng đến. Hình như có tiếng ve sầu kêu ran lạc lõng. Xuân vẫn còn đây sao rón rén hạ về?
Sáng nay không nấu nướng, mấy chị em rủ nhau ghé quán bánh bèo bì Mỹ Liên ở chợ Búng liên hoan mừng Tâm vừa xuất viện về bình yên. Rồi mấy chị em ghé vườn trái cây cách nhà chừng 2 km.
Sau ba năm nghẽn động mạch vành, bệnh viện Chợ Rẫy mới đồng ý đặt stent cho Tâm. Nhớ năm 1996, Thảo đứa em út bị nhồi máu cơ tim chết không kịp đưa đi bệnh viện. Năm 2006, tôi bị đột quỵ khi đang đứng lớp phải chuyển cấp cứu Viện Tim. Kết quả sau 23 ngày nằm liệt giường, tôi được các bác sĩ cứu sống và phải mang cái máy phá rung nặng trĩu ở phía trên ngực trái.
Sau 2 tháng dưỡng bệnh, tôi trở lại trường tiếp tục sự nghiệp trồng người của mình. Nhưng điều mơ ước ấy không thực hiện được. Vỏn vẹn ba buổi chiều gặp gỡ học sinh, tôi gần như kiệt sức. Tiếng ồn ào của học sinh trong giờ ra chơi, tiếng trống trường giòn giã ngày nào nghe như tra tấn. Trái tim tôi nhộn nhạo, suy sụp. Tôi nhập viện để bác sĩ theo dõi và cuối cùng, Viện Tim đã đề nghị ngành giáo dục huyện cho tôi được hưởng chế độ nghỉ dài hạn chờ đến ngày về hưu.
Chín tháng tôi nằm nhà dưỡng bệnh hưởng trọn 100% lương, sức khỏe tôi dần bình phục thì Minh, em thứ sáu của tôi bị nhồi máu cơ tim và phải đặt 3 stents. Thật khó tin được mấy chị em nhà tôi đều bị bệnh tim, ai cũng bảo do di truyền.
Đầu năm 2013, khi đang ngồi làm thơ, tự dưng máy bị sốc. Từng mảng âm thanh long trời lở đất giáng xuống cơ thể tôi kinh hoàng. Tôi được người nhà chuyển ngay xuống bệnh viện. Tại đây, máy tiếp tục bị sốc. Tôi thảng thốt gọi tên các bác sĩ trong khoa Nội tim mạch. Các y tá nhìn tôi bất lực. Không ai dám đụng vào người tôi vì lúc máy bị sự cố như thế, tôi là một nguồn điện công năng thật lớn. Tôi tuyệt vọng gọi bác sĩ Văn người trực tiếp đặt máy cho tôi, bác sĩ Bản trưởng khoa. Các bác sĩ chưa ai đến, tôi lâm râm niệm Phật. Cứ nghĩ mình sẽ chết, sẽ chết vì tôi mệt lắm rồi. Rất may chừng mấy phút sau, bác sĩ Văn chạy ùa vào mang theo máy chủ và off máy trong người tôi. Tôi được kiểm tra máy và sau hai ngày rung giật, máy hết pin. Bác sĩ quyết định tôi thay máy mới.
Lần thay máy thứ hai này, tôi nghe khỏe lắm. Sau một tuần nằm viện, tôi về nhà với niềm vui lớn. Tập thơ MÂY TÍM vừa được Hội Nhà văn Tp HCM chuyển đến. Tôi ôm tập thơ mới vào chỗ vết thương và cảm giác hình như vết thương lần này bớt đau hơn kỳ trước.
Thường lệ nửa năm tôi phải đi khám máy. Lần thay máy thứ hai này, sức khỏe tôi ổn định. Tôi cố giữ không để cảm xúc vui buồn chi phối. Và đến nay, máy cũng sắp hết pin. Bác sĩ hẹn sau Tết tôi sẽ thay cái máy thứ ba. Tôi nói với các em giá thành của máy quá đắt. 12 000 đô / máy chưa kể tiền nằm viện và các chi phí khác. Thôi thì các em cho tôi được dùng số tiền này đi một vòng Châu Mỹ + Châu Âu và sau đó tôi tự giải phóng mình, nhẹ nhàng trở về lòng đất mẹ. Nhưng các em không ai đồng ý tôi buông tay kết liễu đời mình như thế.
Do đó, tôi chỉ còn đúng nửa tháng nữa là nhập viện. Thời gian này tôi như bị khủng hoảng, vui buồn thất thường. Tôi sợ vết mổ máu me đau đớn. Hiện tôi chỉ lo ăn uống bồi dưỡng cơ thể cho đủ sức khỏe lần thay máy tới. Mọi kế hoạch tham quan du lịch đều ngưng lại.Và tôi cũng đang tích cực thanh toán chương trình cuối năm cho các em học sinh lớp Năm tôi đang dạy thêm ở nhà.
Gần 4 giờ chiều. Nắng đã dịu và gió thổi nhè nhẹ mát rượi. Tôi giục các em tranh thủ chở về nhà, chiều nay tôi có giờ dạy.
Vài dòng tản mạn giữa tháng 3/2019.














CÀ PHÊ THÁNG BA







Cà phê 
một sáng tháng ba
Dõi nhìn giọt đắng 
thêm da diết buồn

Ngỡ ngàng 
vấp sợi tơ vương
Tội cho đôi mắt 
mỏi mòn ngóng trông

Phải chăng 
xa mặt cách lòng
Trách cho Nguyệt lão 
chỉ hồng 
vụng se

Xuân phai 
gọi ánh nắng hè
Héo tàn hoa cỏ 
chợt nghe não phiền

Giao mùa 
sao chẳng an yên
Tứ thơ nhạt nhẽo 
triền miên chán chường













12 tháng 3, 2019

QUA CẦU E ẤP









Đừng bảo: “Thương nhau cởi áo cho nhau!”
Em chẳng dám… triệu triệu lần chẳng dám!
Lời mẹ cha thuộc làu từ lên tám
Em nỡ nào làm bại hoại gia phong?

Có thương em xin người nhớ nằm lòng
Câu lễ giáo em luôn luôn gìn giữ
Mẹ dặn: “Con gái phải nết na ý tứ
Đi đứng, nói năng khép nép dịu dàng!”

Hỏi làm sao em nỡ dối gian?
Cúc áo Mẹ đơm cẩn thận từng đường kim mối chỉ
Đâu dễ thổi bay để về nhà thủ thỉ:
“Áo Mẹ may lỡ gió cuốn đi rồi!”

Em mới tròn mười tám, người ơi!
Áo tiểu thư lụa là hương ngan ngát
Sách vở học trò hồn nhiên như đất
Tuổi ngọc ngà lắm mộng nhiều mơ

Nếu yêu thương xin người hãy đợi chờ
Đôi tà áo… qua cầu… hoài e ấp!













09 tháng 3, 2019

LỜI CUỐI THÁNG GIÊNG







Tết qua rồi xuân vẫn còn đây
Màu nắng hanh hao ửng vàng hoa cỏ
Xuống phố cùng thơ chiều tàn lộng gió
Áo lụa hồng tủi phận rưng rưng

Em trườn mình băng qua trảng cỏ mùa xuân
Chân ngại ngần tưởng chừng hoang mạc
Loài dã thảo khô cằn nước mắt
Giữa đường đời lạc lõng chơ vơ

Chẳng thể nào quên vùng ký ức mịt mờ
Cứ lẩn khuất quanh em ngập đầy nhung nhớ
Cuối tháng Giêng em ngồi ôm dang dở
Chút xao lòng hoài niệm thuở hồng hoang

Phố đông vui sao lại thấy điêu tàn
Con cánh cam buổi hoàng hôn ủ rũ
Đắm cơn mê lục tung miền quá khứ
Để nỗi buồn rớt xuống ướt trang thơ







08 tháng 3, 2019

NỤ CƯỜI 8/3









Như thường lệ, đúng 5 giờ sáng, tôi và nhóm bạn nữ hẹn nhau đi bộ dọc bờ kè, tập bài tập thể dục dưỡng sinh rồi sau đó đi ăn sáng cùng nhau. Sáng nay 8/3, tự dưng mặt mày các cô bạn tôi hình như ai cũng trĩu nặng nỗi niềm.
Thu đã ly hôn, một mình nuôi hai con rất chật vật. Kim là nữ doanh nhân thành đạt không thích đời sống hôn nhân, chỉ lo làm giàu, thích ăn ngon mặc đẹp và đi du lịch. Chị Quý chồng mới mất, suốt ngày cứ ngồi hoài niệm những năm tháng hạnh phúc bên người chồng cần mẫn, hiền lành. Hạnh và Vân trẻ nhất, hạnh phúc nhất, đời sống kinh tế ổn định nếu không muốn gọi là đại gia. Và tôi, một người bất hạnh nhất, cái gì cũng không có ngoài vần thơ con cóc.
Những cô bạn của tôi không biết làm thơ. Nhưng bên cạnh các bạn, tôi cảm thấy tâm bình ghê lắm. Họ không sân si, ganh tỵ, tự mãn như mấy bạn thơ tôi đã giao lưu một thời. Nhớ hồi còn viết ở trang tho.com, tôi là người chịu nhiều thiệt thòi hơn cả. Tôi là giáo viên nên không thể hồ đồ ra vẻ tay giang hồ anh chị như họ. Và sự nhẫn nhịn của tôi khiến bàn dân thiên hạ nghĩ là tôi ngu ngơ, khờ dại. Và thế là họ tha hồ bắt nạt tôi. Mỗi lần tôi có thêm tập thơ mới xuất bản, họ như điên tiết lên. Họ lộ rõ bộ mặt nhỏ nhen, xấu tính chứ không có được phong thái nho nhã của một người làm thơ. Giờ nghĩ lại tôi thầm tiếc giá như hồi ấy tôi đừng viết và giao lưu với họ ở trang tho.com, chắc có lẽ tôi đỡ tốn nước mắt và sẽ không bị rẻ rúng như vậy.
Nghĩ lại họ có gì mà lên mặt với tôi nhỉ? Hồi chưa về hưu, tôi cũng là một Nhà giáo Ưu tú, là Giáo viên dạy giỏi cấp Quốc gia, có nhiều học sinh giỏi Văn vòng toàn quốc, là Phụ nữ tài năng về làm đồ dùng dạy học của tỉnh liên tục nhiều năm liền, đạt Con cháu thảo hiền cấp toàn quốc vì có công chăm sóc Ngoại già gần 100 tuổi. Còn họ có gì hơn tôi mà kênh kiệu đáng ghét như thế? Tôi đã cắt hết mọi liên lạc với nhóm bạn thơ tự mãn này thời gian qua. Không có họ, tôi bớt sân si, dằn vặt. Không còn những buổi họp mặt vô bổ, dòm ngó để chà đạp nhau. Tôi dành thời gian nhiều hơn cho thơ, cho việc nấu nướng, làm bánh trái. Và buổi sáng, bên các bạn xóm giềng thân thiết, tôi cảm thấy trái tim mình nhẹ nhàng từng nhịp đập yêu thương.
Vừa thấy tôi, Vân méc:
-         Cô ơi, hôm nay 8/3 ông xã em chẳng thấy nói năng chi cả!
Còn Thu:
-         Cái bông hồng héo em chờ hoài vẫn không thấy!
Kim lạnh như tiền:
-         Không quan tâm chuyện hoa hồng 8/3. Đang suy nghĩ xem có nên mua lô cao su ở Bến Cát hay không?
Hạnh nhìn tôi, cười hiền. Cô này là phụ huynh của tôi cách đây mười sáu năm:
-         Cô đọc thơ 8/3 nghe đi cô!
Chẳng đợi lâu, tôi đọc cho cả nhóm nghe câu thơ vui lượm lặt trên mạng:
        Hôm nay mồng 8 tháng 3
        Tui giặt giùm bà cái áo của tui
Cả bọn cười ồ. Cái ông chồng này tử tế thật!
Vân cười khúc khích:
-         Có lý à nha! Em sẽ về đọc cho ông xã em nghe.
Chị Quý nhẹ nở nụ cười:
-         Đọc thơ Lãng Mây đi!
-         Dạ chị. Mấy hôm nay em chưa có hứng viết về chủ đề này. Em cũng như Thu tìm hoài vẫn chẳng thấy đóa hoa hồng héo. Thôi thì ngẫu hứng với hai câu thơ ngăn ngắn này, mong mọi người sẽ cảm thấy vui hơn,
         Hôm nay mồng 8 tháng 3 / Mây được phần quà: chiếc áo màu xanh
         Hôm nay mồng 8 tháng 3 / Mây thật điệu đà thoang thoảng mùi hương
Cả nhóm ré lên:
-         Á á… Hôm nay cô Loan mặc áo mới và mùi nước hoa cũng lạ nữa!
Đúng rồi! Cái áo pull màu xanh đen với hoa văn lập thể thật ấn tượng và lọ nước hoa Trésor Rose mùi thơm quyến rũ cháu gái tặng hôm tháng 12 tôi sang Pháp, nhân 8/3 đem khoe cùng các bạn để khẳng định: “Dù không được tặng hoa hồng, tôi vẫn sống hồn nhiên vô tư bên bè bạn thân gần.”
Sau khi đi chợ về, tôi vào bếp bận rộn làm bánh phục linh cho em gái (con của chú) trước ngày em trở lại Úc. Chợt tiếng gọi cửa làm tôi giật mình. Thì ra là Long, một fan yêu thơ tôi ở gần nhà, mang tặng tôi lẵng hoa hướng dương vàng rực với lời chúc: “Em mong sức khỏe cô ổn định trong lần thay máy tới đây. Mong cô và thơ cô mãi rạng ngời như những đóa hướng dương này, cô nhé!”
Đó là lý do trưa nay tôi bỏ giấc ngủ trưa. Cảm ơn các bạn của tôi, cảm ơn Long, cảm ơn bạn DVD. Nhất định lần thay máy này sẽ thành công! Tôi sẽ khỏe mạnh trở về và tiếp tục làm thơ, tiếp tục cuộc sống. Hãy cầu nguyện cho tôi, các bạn nhé! 



07 tháng 3, 2019

HOÀI NIỆM CHIỀU XUÂN








Thèm đọc vần thơ ngọt ngào
Của bậu dạo nào hai đứa chơi chung
Câu chữ sâu lắng vô cùng
Mây núi trập trùng gió tựa lầu trăng

Bỗng dưng giông bão san bằng
Cung đền thành quách điêu tàn lối xưa
Lạc nhau từ buổi chợ trưa
Thuyền đi biền biệt nắng mưa chẳng về

Ca dao rụng mất lời thề
Tội tình lau lách mải mê đợi chờ
Lớn ròng con nước ngẩn ngơ
Dõi theo cánh nhạn mịt mờ xa xăm

Qua buồn giấu mặt âm thầm
Phai nhạt ánh rằm hạnh phúc năm nao
Vườn xuân thoang thoảng trúc đào
Chợt nhớ cồn cào... cái thuở hòa thơ

Quên đi nhân thế hững hờ
Lang thang nhẹ bước giữa bờ tử sinh!













06 tháng 3, 2019

TỨ TUYỆT ĐA ĐOAN








Lâu rồi hổng thấy bậu sang chơi
Bụi chuối buồng cau héo nụ cười
Chú Vện cuộn mình bên song cửa
Mắt nhìn ra ngõ mãi không thôi

Cây ổi cây cam cũng đợi chờ
Người mang theo cả một trời thơ
Chuyện tình cổ tích đêm thần thoại
Câu chữ dịu dàng ngập ước mơ

Gần hết mùa Xuân của đất trời
Bóng người biền biệt để sầu rơi
Có hay băng giá miền hoang mạc
Thơ vận đa đoan dạ rối bời












TẢN MẠN CUỐI GIÊNG











Lang thang dưới màn sương lạnh
Vườn ai ngan ngát hương hoa
Nửa khuya nỗi sầu mọc nhánh
Không dưng nước mắt vỡ òa

Cuối Giêng trăng tàn lẩn khuất
Sao xa mờ mịt góc trời
Gối lẻ canh dài thổn thức
Lòng buồn để tứ thơ rơi

Xa rồi cung son thành quách
Còn đâu ngày tháng ngọc ngà
Trắng đen tình người nhạt thếch
Tim gầy từng nhịp xót xa

Đêm xuân chìm trong hoang tưởng
Quá khứ thôi hãy ngủ yên
Quên bao ngổn ngang tơ vướng
Dẫn tâm an trú nẻo thiền













05 tháng 3, 2019

LỤC BÁT ĐA ĐOAN








Tường hoa
giờ đã rêu phong
Chuyện tình một thuở
theo dòng nước trôi

Tại ai
dâu bể ngậm ngùi?
Vì đâu
thơ vận rối bời
đa đoan?

Đêm xuân
giọt lệ tuôn tràn
Lầu trăng
quán gió
dặm ngàn cách xa

Nhọc nhằn
nửa giấc Nam Kha
Chén hồ trường ấy
mặn mà còn chăng?











04 tháng 3, 2019

NHỚ!...








Ta đi tìm… tìm mãi
Vần thơ của một thời
Hết mùa đông tê tái
Vẫn mờ mịt tăm hơi

Ta đi tìm… tìm mãi
Vần thơ ấm áp lời
Của tháng ngày vụng dại
Ru ngủ mảnh tình côi

Ta đi tìm… tìm mãi
Cỏ gai phủ rợp đường
Mùa nắng nôi bỏng cháy
Thèm dịu dàng mưa tuôn

Ta đi tìm… tìm mãi
Mắt trĩu nặng ưu phiền
Sỏi đá miền hoang hoải
Ngậm ngùi chữ tơ duyên

Ta đi tìm… tìm mãi
Mùa Xuân sắp giã từ
Tội hoàng hôn nắng quái
Nhớ ngọc ngà ảo hư









03 tháng 3, 2019

TỰ TÌNH CUỐI THÁNG GIÊNG








Tôi ở bờ Tây còn người ở bờ Đông
Chia tay nhau chưa một lần gặp gỡ
Chắc có lẽ chẳng duyên chẳng nợ
Nên trời đày ngăn cách đôi nơi


Cánh buồm nâu người lướt sóng ra khơi
Bỏ lại tôi một mình nơi ốc đảo
Bốn mùa giá băng khôn nguôi phiền não
Tội vần thơ ray rứt xé lòng


Từng đêm dài mộng mị chờ trông
Thênh thang quá đường chân trời vô tận
Đổ xuống đời cơn gãy lìa địa chấn
Với tay hoài phía trước chỉ hư không


Bến sông xưa vườn cải đã lên ngồng
Đâu còn ai bên hiên đầy quạnh vắng
Chiếc lá vàng cuộn mình nằm thinh lặng
Ngẩn ngơ nhìn như đồng cảm xót xa


Không dám khóc sao nước mắt vỡ òa
Hãy chôn vùi lớp rêu rong quá khứ
Đừng oán than trận cuồng phong bão dữ
Dẫn tâm mình lìa khỏi bãi đắm mê


Bao ngổn ngang cùng mấy nỗi ê chề
Gởi gió mây thả trôi miền hoang hoải
Xóa tan đi mọi trầm tư khắc khoải
Đón mùa về yên ả khúc bình ca