28 tháng 2, 2019

E ẤP NỢ DUYÊN








Cái hôm tát nước đầu đình
Em bỏ quên chiếc khăn tay trên hàng rào dâm bụt
Ngày mất ăn
Đêm nằm thao thức
Sợ mẹ rầy con gái chẳng nết na!

Chiếc khăn lụa thêu hoa
Những nụ hồng tỷ muội
Sớm tối em cặm cụi
Tỉ mỉ từng mũi chỉ đường kim

Em thẩn thơ ra ngõ kiếm tìm
Chiếc khăn cứ im lìm
Lòng em như lửa đốt!

Buổi chiều Xuân trời mưa ủ dột
Ai đó ngập ngừng trao lại chiếc khăn
Bờ ao con nước chảy lăn tăn
Người đi rồi
Ánh mắt dịu dàng còn ở lại!

Chiếc khăn lụa thơm hương con gái
E ấp trước người dưng
Nồng nàn cơn mưa mùa Xuân
Chút bâng khuâng tuổi em tròn mười bảy

Đâu cần cái nắm tay cũng làm em khắc khoải!
Đâu phải nụ hôn đầu sao lòng bỗng xôn xao?
Tự dưng hồng ửng má đào!
Tự dưng long lanh mắt biếc!

Chiếc khăn lụa trả chi rồi nuối tiếc
Nợ duyên gì ai biết được ngày mai?










25 tháng 2, 2019

CHIA PHÔI








Còn vài giây nữa thôi
Hai đứa hai phương trời
Marseille chiều nhạt nắng
Nghẹn ngào lời chia phôi

Bàn tay tìm bàn tay
Mai cách biệt tháng ngày
Ai cùng ta san sẻ
Vui buồn lẫn đắng cay?

Cuộc đời chỉ phù vân
Vừa bên nhau thật gần
Rồi xa xôi diệu vợi
Để lại niềm bâng khuâng

Marseille buổi vào đông
Buốt giá ngập cõi lòng
Rưng rưng đôi ngấn lệ
Gởi người nỗi nhớ mong













24 tháng 2, 2019

VU VƠ CHIỀU XUÂN









Xuân vẫn còn đây hoa cỏ thắm tươi
Riêng ta sao hoài héo úa?
Hạnh phúc êm đềm một thủa
Tựa mây trời biền biệt trôi xa

Nhiều khi mắt lệ nhạt nhòa
Đêm về chong đèn thổn thức
Phía trước chơ vơ hẻm vực
Khoảng tối tăm mù mịt dến lạnh lùng

Đường chỉ tay như tơ nhện rối tung
Ta mất nhau giữa một ngày thu tận
Lạc loài trong cái vòng tròn lẩn quẩn
Tự trách mình và trách cả trời cao

Tội vần thơ tức tưởi nghẹn ngào
Câu chữ bơ vơ dỗi hờn ngoảnh mặt
Nghiên mực cạn khô nằm im phăng phắc
Ta khép kín nỗi buồn dằng dặc dưới trăng sao

Bởi vì đâu lay lắt ngọn trúc đào
Hoa tàn phai u sầu cánh rũ?
Thôi xếp lại ngổn ngang thời quá khứ
Nhẹ mỉm cười chan chứa nụ bao dung!…










23 tháng 2, 2019

NGỠ NGÀNG








Rất mong về cho kịp Tết Nguyên tiêu
Lời ai gọi vọng từ xa thẳm
Không dám khóc mà mắt hoen ướt đẫm
Chân muốn đi sao dạ cứ dùng dằng?

Đêm lạc loài tựa cửa ngắm trăng
Nghe nỗi buồn vỗ bờ quá khứ
Cơn địa chấn với ngút ngàn sóng dữ
Cuốn phăng đi bao ước vọng trong đời

Con dã tràng nhìn bãi cát chơi vơi
Dấu chân ấy giờ đã trôi biền biệt
Chỉ còn nỗi nhớ nhung da diết
Biết nói cùng ai canh cánh cõi lòng?

Chuyến xe đời vấp phải long đong
Bởi tự ái nên thốt câu từ tạ
Trăng úa tàn… hồn thơ chừng rệu rã
Mực nhạt nhòa bên giấy bút chơ vơ

Đêm tháng Giêng sương giăng phủ mịt mờ
Nhờ mây gió gởi giùm câu xin lỗi
Nơi ốc đảo làm bạn cùng bóng tối
Ta ngỡ ngàng trước dâu bể đổi thay















21 tháng 2, 2019

CÒN NHỚ CHĂNG ANH?








Sợ em làm góa phụ
Anh chẳng dám mở lời
Súng đạn nổ khắp nơi
Chiến tranh đầy khắc nghiệt

Rồi anh đi biền biệt
Áo trây di theo cùng
Em giọt lệ rưng rưng
Ngóng chờ anh mòn mỏi

Thời gian đi qua vội
Mới ngày nào tiểu thư
Hồn nhiên tuổi dại khờ
Giờ đã là cô giáo

Vui bên đàn chim sáo
Ngày hai buổi đến trường
Ánh mắt tràn yêu thương
Chìm sâu vào quá khứ

Đôi khi sầu tư lự
Dõi về hướng xa xăm
Gởi một chút hương thầm
Và nỗi niềm nhung nhớ

Tận nơi miền cổ mộ
Chắc anh ngủ giấc say
Có còn nhớ tháng ngày
Rộn ràng câu hạnh phúc?









CÒN GÌ ĐẸP TRÊN ĐỜI HƠN THẾ!






























Bình Dương quê tôi không có biển xanh, núi thẳm, phong cảnh hữu tình như một số tỉnh thành khác trên đất nước. Người Bình Dương đa số hiền hòa, chân chất, bình dị, dễ thương, biết sống vì người lại rất bao dung, có tâm đạo.
Hình ảnh trên phản ảnh lòng hiếu khách của dân Bình Dương đối với khách thập phương mỗi dịp rằm tháng Giêng lễ hội Chùa Bà Thiên Hậu.
Tôi tự hào là người Bình Dương!














19 tháng 2, 2019

VÍA BÀ THIÊN HẬU


























































Ở Thuận An (Bình Dương), Vía Bà Thiên Hậu được tổ chức hằng năm vào đúng dịp Tết Thượng nguơn, tức ngày rằm tháng Giêng.
Những ngày này, dân địa phương và khách thập phương từ các nơi lũ lượt kéo về tham gia lễ hội. Đường phố nhộn nhịp hẳn lên. Các đội lân sư rồng với tiếng trống rộn vang làm không khí lễ hội thêm phần sinh động.
Mỗi nhà đều chuẩn bị bông hoa, trà quả cung kính dâng lên Bà với ước mong Bà phù hộ cho quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, mưa hòa gió thuận, ai cũng có cơm ăn áo mặc, gia đình luôn an lành, hạnh phúc.











ĐÊM THUẬN AN MÙA LỄ HỘI




























Ảnh 1: Trên sông
Ảnh 2: Con đường dẫn từ chợ LT vào Chùa Bà Thiên Hậu
Ảnh 3: Chùa Bà Thiên Hậu
Anh 4, 5, 6: Phía đối diện Chùa Bà, sau lưng là dòng sông










17 tháng 2, 2019

RỒI CŨNG PHÙ VÂN!








Rồi cũng phù vân…
cũng phù vân!

Hương hoa
thoang thoảng
nụ trong ngần

Sẽ hòa theo gió
trôi biền biệt

Nuối tiếc làm gì...
để trở trăn!













16 tháng 2, 2019

NỖI NIỀM








Chiều 15/02, NND từ GL ghé thăm tôi. Hai chị em vào quán cà phê Nhật An tâm sự. Nghe NND kể về tình thơ, bạn thơ của một thời TĐVN, tôi muốn chóng mặt. Thật thất vọng khi những người bạn thuộc gia đình Trăng Lãng Du lại đối xử với nhau bạc tình bạc nghĩa như thế!
Hôm nay, khoảng gần 11 giờ trưa, LTS gọi điện cho tôi bảo đang trên đường đến LT. Thế là tôi lại khóa cửa, cùng LTS và bạn thơ Phiêu Lãng lần nữa ghé quán Nhật An  Mới đầu tháng Giêng mà trời nắng như đổ lửa.
Tôi rất quý LTS vì em là một bạn thơ rất tốt bụng và quan tâm đến tôi. Hồi còn viết chung TĐVN, em thường hay hòa cùng thơ tôi. Kẻ nào bắt nạt tôi, em sẵn sàng vào chém. Em gọi tôi là đại tỉ và xưng đệ với tôi. Nghe có vẻ kiếm hiệp nhưng đầy khẩu khí. Với tình nghĩa sâu nặng như thế, tôi không thể phũ phàng chối bỏ tình bạn với em.
Tôi đã thực sự xa rời mạng ảo và những người bạn hồi ấy tôi ngỡ là rất chân tình với tôi. Nhưng thực sự không phải vậy. Là một giáo viên, tôi sống chân thật và luôn coi trọng tình bạn. Vậy mà họ lại gây cho tôi nhiều nỗi chán ngán. Trước đám đông, họ làm ra vẻ tội nghiệp tôi với cuộc sống cô đơn, bệnh hoạn. Nhưng sau lưng tôi, họ lại nhẫn tâm chà đạp tôi, rằng tôi thế này thế nọ. Ngoại tôi chỉ nhỏ nhẹ dạy dỗ tôi còn họ chẳng là gì cả mà dám lớn tiếng với tôi, nghĩ lại tôi thấy buồn lòng ghê lắm.
Tôi chỉ còn liên lạc với Sư phụ tôi là nhà thơ ĐQL ở QN và người bạn tri âm HNT ở CT. Hai người này đã có công hướng dẫn tôi thể thơ Đường. Lâu lâu có tập thơ mới, tôi gởi biếu SP và bạn tri âm. Thỉnh thoảng tôi cũng nhận được điện thoại thăm hỏi của hai người. Tình thầy trò, tình bạn hữu càng lúc càng thêm gắn bó.
Tôi không còn viết trang Facebook vì thấy mạng xã hội này khá phức tạp và tôi cũng không muốn nhìn họ quay cuồng, nhởn nhơ tự cho thơ họ là nhất trong thiên hạ. Tôi biết mỗi lần tôi xuất bản thêm một tập thơ là họ giận dữ ghê lắm. Họ ganh tỵ với thành tích của tôi đó thôi!
Rất may tôi có được trang Blogspot rất đẹp và yên tĩnh để đăng thơ. Những bài thơ của tôi trên Blog ít bạn thơ vào đọc. Là do tôi không muốn giao lưu nhiều, sợ lịch sử tái diễn. Cũng chẳng sao! Tôi chẳng quan tâm nhiều đến tha nhân. Sáu năm qua tôi sống hết lòng với thơ và các bạn hữu, nhưng đổi lại chỉ còn nỗi chán chường nhân thế là quanh quẩn bên tôi canh cánh suốt tháng ngày. Do đó, nếu có ai ghé vào Blog đọc thơ tôi và lẳng lặng ra đi, tôi vẫn biết ơn các bạn ấy nhiều. Không có chuyện tôi đỏng đảnh khinh người vì tôi biết rất rõ mình là ai giữa cuộc thế đầy nhiễu nhương, lọc lừa, giả trá và đen trắng này. Chỉ là vì tôi thương trái tim ốm yếu của tôi. Tôi sợ nó bị tra tấn tội nghiệp!
Tôi thật hạnh phúc vì sau những thăng trầm, tôi vẫn còn ngập đầy cảm xúc với thơ. Thơ tôi chân chất, hiền hòa, giống như tôi - người dân miền Đông Nam bộ luôn chịu thương, chịu khó, cần mẫn, bao dung.
Nụ cười bao lâu rồi đánh mất giờ đã tìm lại được. Và điều làm tôi vui hơn cả là tôi biết tự đứng lên sau những vấp ngã, không phải dựa dẫm vào bất cứ ai. 
Cảm ơn thơ đã giúp tôi mạnh dạn xóa bỏ những ký ức buồn của một thuở dại khờ trên trang tho.com...





VÌ ĐÂU?







Trả tôi
chiếc lúm đồng tiền
Một lần khờ dại
thiên duyên gởi người

Thuyền đi biền biệt
xa khơi
Bến xưa ở lại
nụ cười hắt hiu

Ngẩn ngơ
nắng sớm mưa chiều
Xuân về hờ hững
cô liêu tháng ngày

Hồ trường
sao lắm đắng cay
Vì đâu
má lúm u hoài
nặng mang?













KHÔNG ĐỀ







Rộn ràng
Gió ghé bên hiên
Mùa Xuân đẹp quá
ngập miền cỏ hoa

Dịu dàng
hát khúc tình ca
Long lanh mắt biếc
vỡ òa yêu thương

Nhành mai
vàng rực góc vườn
Bâng khuâng cánh mỏng
thoảng hương đất trời

Bình minh
trải nắng hồng tươi
Đón chào ngày mới
nụ cười giòn tan














15 tháng 2, 2019

KỂ CHUYỆN TÌNH NHÂN








vẽ vời chi cái lễ tình nhân
ông bà ta ngày xưa ngày xửa
chẳng sô cô la cũng chẳng hoa hồng
chữ hạnh phúc vô cùng thừa mứa

gặp gỡ rồi thương nên nghĩa vợ chồng
cơm, canh ruột bầu râu tôm một thuở
nếm mật nằm gai sau trước chung lòng
khuya sớm chuyên cần ngập đồng lúa trổ

ăn đời ở kiếp đầu bạc răng long
con cháu ngoan hiền kính trên nhường dưới
mỗi ngày trong năm rộn rã tình nhân
thoang thoảng xa gần hương cam hương bưởi

làm lụng quanh năm cuốc bẫm cày sâu
vẹn khúc ân tình thắm màu phu phụ
mưa nắng không ngại dãi dầu
lo gì cuồng phong bão dữ?













RỒI CŨNG QUA NGÀY TÌNH NHÂN







Rồi cũng qua Ngày Tình nhân
Sô cô la nhạt nhẽo hoa hồng héo khô
Mỏi con mắt ướt mong chờ
Thiên thu còn có bao giờ gọi tên?

Đời thơ sao lắm muộn phiền
Giữa khuya tỉnh giấc tưởng miền yêu thương
Đã từng hạnh phúc thiên đường
Mày đưa mắt liếc vấn vương một thời

Nghìn trùng xa cách chơi vơi
Vuột tay đánh rớt nụ cười trăm năm
Tủi thân áo lụa tơ tằm
Mơ chi cái thuở tình nhân dịu dàng?











14 tháng 2, 2019

VALENTINE CÔ ĐƠN








Valentine rực rỡ sắc Xuân
Mùng 10 Tết phố phường như trẩy hội
Trước hiên nhà em ngồi bó gối
Nhớ một thời ngà ngọc đã xa

Buổi vào Xuân em khoác áo hoàng hoa
Sóng vai anh ngập tràn hạnh phúc
Nắng sớm mai lung linh vàng rực
Quấn quýt bên em môi má đỏ bừng

Nụ hôn đầu xao xuyến bâng khuâng
Lá cỏ lao xao vướng gót hài nhung tím
Anh kết tặng em vương miện
Nguyệt quế thơm hương nồng ấm cuộc tình

Em là công chúa nhỏ xinh
E ấp bên anh…
Vị hoàng tử giỏi tài thi phú
Vần thơ anh ngọt ngào câu chữ
Để đêm về em chìm đắm trong mơ

Có ai ngờ!... Thật có ai ngờ!
Anh trốn em dạo chơi cùng mây gió
Giữa cuộc đời em cô đơn vò võ
Ngắm Valentine…
Gọi khẽ một tên người…








XẾP LẠI NGỔN NGANG







Ba ngày Tết qua đi
Chán chường còn ở lại
Thêm nỗi sầu tê tái
Cứ quanh quẩn không rời

Chân nhẹ bước chơi vơi
Phố phường như xa lạ
Hàng cây nghiêng bóng lá
Cô đơn bóng với hình

Ta cúi mặt lặng thinh
Góc trời đầy quạnh vắng
Cả quãng đời lận đận
Nghiệt ngã mãi theo về

Thôi quẳng hết não nề
Thả trôi theo dòng nước
Vẫn mong rằng phía trước
Bình minh rực nắng vàng

Thôi xếp mọi ngổn ngang
Của bộn bề cuộc sống
Để hồn thơ lắng đọng
Tâm an nhiên tìm về









HÃY CHÌM VÀO LÃNG QUÊN!








Đêm dài như vô tận
Bình minh chẳng mặt trời
Tiếng khóc nào u uẩn
Xé nát mảnh hồn tôi

Lạc loài bàn chân bước
Câu thơ nghẹn đắng lời
Giấy bút hờn nghiên mực
Con chữ buồn chơi vơi

Trái tim gầy quặn thắt
Cúi mặt giấu niềm riêng
Ốc đảo sầu hiu hắt
Mắt long lanh lệ viền

Những ngày xưa yêu dấu
Hãy chìm vào lãng quên
Mượn kệ kinh nương náu
Tránh xa chốn lụy phiền











13 tháng 2, 2019

TẾT BUỒN








Chưa Tết nào buồn như năm nay
Bóng lẻ cô đơn một mình đếm bước
Phố xá thân quen… dòng người xuôi ngược…
Lạc dấu thiên thu xấp mặt ưu phiền!

Ốc đảo lạnh lùng chẳng thấy bình yên
Nỗi day dứt khi thốt lời từ biệt
Bởi tại ai để ngập tràn bão tuyết
Đông tàn phai sao bấc phủ ngập đầy?

Nói làm chi câu muối mặn gừng cay
Ân nghĩa ấy sao vội vàng xóa bỏ?
Ngoảnh mặt… quay lưng… hờn mây … giận gió…
Buốt giá tháng ngày lay động càn khôn

Đâu còn ai để nước mắt dỗi hờn
Tứ thơ về nhạt nhòa giấy bút
Xuân vẫn còn đây…
Canh trường thao thức…
Tiếc nuối một thời ngà ngọc đã phôi pha!