25 tháng 12, 2018

GIÁNG SINH BUỒN EM ĐẾM BƯỚC CHƠI VƠI






Không phải Sài Gòn thuở mới vào yêu
Vắng nụ cười anh Sài Gòn nhạt thếch
Xuống phố một mình... em thẩn thơ… ngờ nghệch
Hoang tưởng kiếm tìm từng ngõ ngách xa xưa


Giáng Sinh sao trời lại đổ mưa?
Áo lụa mỏng thiếu bờ vai che chắn
Bên tai em lời thánh kinh văng vẳng
Hang đá Bê Lem…Chúa giáng thế nhân từ…


Đứng trú mưa lòng trĩu nặng sầu tư
Sài Gòn của em!
Sài Gòn của anh!
Sài Gòn của thời mới lớn!
Đã bao lần tay trong tay đi dưới màn sương sớm
Hàng cây ven đường còn thiêm thiếp ngủ say


Thân quen vô cùng ấm áp vòng tay
Cứ ngỡ tương lai rạng ngời hạnh phúc
Nghiệt ngã cuộc đời làm gãy lìa mộng ước
Xa lộ thênh thang lạc dấu nhau rồi!


Giáng Sinh buồn… em đếm bước chơi vơi
Tội cho em…bóng với hình lặng lẽ
Sài Gòn nhìn em rưng rưng mắt lệ
Em nhìn Sài Gòn…
Ngà ngọc cũ nay đâu?
















2 nhận xét:

  1. Thơ hay quá, thiệt buồn!

    https://1.bp.blogspot.com/-jWBHEoNNu50/W6N5q0wIKQI/AAAAAAAAJEQ/XoyPA-bkz5kRRu3AOtg_bjYux0pRm6QnACLcBGAs/s1600/rain5.gif

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thích lời khen của bạn! Ảnh mưa động đẹp quá! Cảm ơn bạn nhiều!

      Xóa