Gánh thơ đem bán còn nguyên
Rưng rưng mắt lệ ưu phiền không vơi
Chợ phiên sao vắng bóng người
Ân tình nhạt nhẽo lòng rười rượi đau
Vàng thu trĩu nặng âu sầu
Khóc tình cổ tích nghẹn ngào xót xa
Mây giăng nỗi nhớ mù lòa
Tiếc thương một thuở ngọc ngà phôi phai
Vườn xưa lặng ngắt u hoài
Từng cơn mộng mị đêm dài trở trăn
Tội câu thơ mãi lạc vần
Ngổn ngang tấc dạ bần thần thâu canh
Tặng luôn nguyên gánh rồi về
Trả lờiXóaĐeo mang thật nặng, lê thê đới mình...
Hi hi hi...
đới = đời
Xóa(gõ sai phím, hì)
Gánh thơ trĩu nặng ân tình
XóaBao nhiêu kỉ niệm giữ gìn bấy nay
Giận hờn héo úa tháng ngày
Thôi xin buông hết u hoài trở trăn