Trốn cái nóng oi bức Sài Gòn
Chuyến xe đêm
đưa ta về thành phố của trùng trùng nỗi nhớ
đưa ta về thành phố của trùng trùng nỗi nhớ
Đà Lạt đây rồi!... Niềm vui òa vỡ!...
Vạt dã quỳ vàng rực đón chào ta!
Đã cuối thu nhưng hoa lá vẫn mượt mà
Khóm đỗ quyên tươi cười khoe sắc
Gió heo may thoảng vương hơi bấc
Liễu mơ màng xõa tóc ngắm tàn phai
Cứ ngỡ cô đơn… chiều phố núi lạc loài…
Cứ ngỡ một mình với nỗi sầu tê tái
Ly cà phê đen… để canh trường khắc khoải
Thao thức cùng trăng lạnh lẽo bên thềm
Hạnh phúc tưởng chừng sóng biển dịu êm
Ánh mắt nồng nàn… nụ cười hiền ấm áp!
Hiện hữu bên ta giữa dòng đời tấp nập
Cảm ơn Người… vững chắc một bờ vai!
Đà Lạt cuối thu… giũ bỏ nét u hoài
Có nhau rồi… đừng long lanh mắt lệ!
Giông bão đã tan ngại gì dâu bể
Thi tứ mênh mang…
Giấy bút đợi chờ…
Nhả chữ gieo vần…
Dệt lại khúc tình thơ!...
Ôi, tình thơ lại miên man!
Trả lờiXóaTình thơ lại miên man! Đúng như cảm nhận của bạn DVD. Có lẽ khung cảnh nên thơ của phố núi đã làm tâm mình an yên như thế!
Xóa