Xa anh rồi… em ra ngẩn vào ngơ
Ngồi đứng không yên mắt buồn ngân ngấn nước
Hết ngoái phía sau lại trông chừng đằng trước
Cứ tưởng cùng anh chơi rượt đuổi trốn tìm
Nhớ nụ cười, ánh mắt, giọng ru êm
Và lời thơ ngọt ngào sâu lắng
Ghé đậu vai em chỉ là sợi nắng
Chẳng phải vòng tay êm ái thuở nào
Xa anh rồi… hồn phách bỗng lao đao
Vậy mà lúc chia tay em giả vờ tỉnh táo
Nghiến chặt răng thầm bảo
Giữ làm gì khi sáo vút bay cao?
Xa anh rồi… ai dệt khúc ca dao?
Quyện với gió mây
… anh dìu em theo điệu valse tình tứ
Em sợ lắm cơn cuồng phong bão dữ
Đổ qua đời… để phượng cách loan chia
Đêm từng đêm em làm bạn với sao khuya
Tận thiên hà thăm thẳm
Mượn vần thơ song hành tìm quên lãng
Thôi nhớ nhung lẩn khuất một bóng hình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét