Lật tờ sinh tử ra xem
Trùng vây giăng bủa rối ren mọi bề
Đường đời cũng lắm nhiêu khê
Chênh vênh vách núi ủ ê cõi lòng
Đi từ nắng hạ mưa đông
Sương thu mờ mịt trắng đồng tiết xuân
Ruổi rong bát ngát thơ vần
Lên non xuống biển đâu ngần ngại chi!
Tự thân còn lại những gì?
Vô thường vẫy gọi… đến… đi… nhạt nhòa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét