Nhắc làm chi người con gái ngày xưa
Làm bạn với nắng mưa cả đời lận đận?
Chợ chiều ngổn ngang mấy bận
Mơ chuyện trăm năm rồi lại ngập ngừng
Dốc giáo đường cao quá để bâng khuâng
Bao trách nhiệm trĩu oằn đôi vai nhỏ
Gạo chợ nước sông tháng ngày khốn khó
Một kiếp gieo neo chỉ biết khóc thầm
Hoàng hôn về mỏi mắt ngóng xa xăm
Sợi nắng rơi nghiêng chực trào ngấn lệ
Từng bước nhọc nhằn đi qua dâu bể
Ngậm đắng nuốt cay vuốt mặt ngậm ngùi
Tựa thơ vần tìm lại chút niềm vui
Nơi ốc đảo ngồi ngắm mây thưởng nguyệt
Mặc thiên hạ mày đưa mắt liếc
Mặc thế nhân tham vọng hững hờ
Tháng tư về nhẹ hẫng hồn thơ
Thôi lãng quên khung trời đầy huyễn hoặc
Trong thinh lặng nghe êm đềm gió hát
Khúc yêu thương man mác buổi hạ về
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét