Đâu có gì để em phải trầm tư?
Chỉ là thơ!…
Là thơ thôi nhé!
Cuộc đời em trải qua nhiều dâu bể
Thơ vẫn cười che giấu nỗi niềm riêng
Có nhiều khi thơ vấp phải ưu phiền
Câu chữ trở trăn rưng rưng màu buồn bã
Cũng như em lúc mưa xuân khi nắng hạ
Mới lãng đãng sương thu lại lạnh giá đông về
Đâu có gì sao em mặt ủ mày ê?
Bên vách đá cheo leo vẫn còn mong manh sự sống…
Biết là ảo hư sao hoài tưởng vọng
Bước song hành của một thuở xa xăm?
Dù giờ đây tan tác khúc tri âm
Thôi em nhé… đừng thở than khóc lóc!
Hãy giữ lại bầu trời xanh bích ngọc
Kỷ niệm hồng năm tháng mãi không phai…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét