Canberra
giờ đã cuối thu
Ngọn gió
se se thổi ngang ngõ nhà em lúc sáng
Em cố dặn lòng tìm quên theo năm tháng
Nhưng nghiệt
ngã vô cùng... nỗi nhớ cứ đùn quanh
Em tự
giam em trong bóng tối vô hình
Không phấn
son… không mày đưa mắt liếc…
Kể từ
ngày anh ra đi biền biệt
Góa
phụ buồn ngân ngấn lệ xót xa
Đêm lạc
loài hát mãi bản tình ca
Có em... có
anh... vòng tay tràn hạnh phúc
Rồi nửa
khuya giật mình tỉnh thức
Em ray rứt tủi hờn... sao huyễn hoặc chính em!
Đã nhạt
phai khúc hát êm đềm
Em thẫn thờ bên ngọc ngà kỷ niệm
Chẳng
còn gì để mỏi mòn tìm kiếm
Một khoảng
trời hiu hắt…chỉ riêng em!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét