Tháng năm về…sao lắm nỗi ngổn ngang?
Con rưng rưng nhớ đến ngày giỗ mẹ
Năm mươi năm nhiều nhọc nhằn dâu bể
Bóng mẹ hiền tắt lặn giữa trần ai
Con đã qua bao núi thẳm sông dài
Mà chẳng thấy lời ầu ơ dịu ngọt
Chỉ cay đắng thấm vào hồn đau xót
Mẹ đâu rồi bóng mát thật bình yên?
Đường con đi đá sỏi trải gập ghềnh
Biết bao phen con sóng soài té ngã
Cũng có lúc đắm chìm trong thật giả
Nỗi tủi hờn khi phải gượng đứng lên
Hỏi dã tràng có nhớ được tuổi tên?
Giống như con giờ một thân trơ trọi
Bờ cát trắng ngày đêm con mòn mỏi
Nhìn mênh mông biển cả nhớ trăm bề
MẸ vẫn sống mãi mãi trong tim con...
Trả lờiXóaĐúng vậy đó bạn! Mẹ sống mãi trong tim ta!
Xóa