27 tháng 4, 2017

ĐƠN CÔI





Thổn thức đêm khuya 
lẻ bóng hình

Mây sầu 
nguyệt tận 
suốt năm canh

Thơ buồn 
khe khẽ câu hờn trách

Mặc khách tao nhân 
chẳng dỗ dành

Thơ vận đa đoan 
trĩu nặng sầu

Cung đàn gãy vụn 
réo hồn đau

Nụ cười một thuở 
giờ phai nhạt

Tỉnh giấc Nam Kha 
luống nghẹn ngào














6 nhận xét:

  1. Luống đời
    Người đã bước qua đây
    Dấu chân gửi lại
    Để hao gầy
    Hằn sâu
    Một vết thương tâm ấy
    Mắt lệ nhòa
    Mờ theo khói mây...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bài ĐƠN CÔI đã buồn, bài tứ tuyệt của bạn DVD lại càng buồn hơn nữa. Cảm ơn bạn đã chia sẻ!

      Xóa
    2. Có lẽ do lúc này mưa nắng bất chợt, làm tim DVD cứ nhói nhói, buốt buốt... nên buồn lây theo ĐƠN CÔI...

      Xóa
    3. Một lần nữa cảm ơn bạn DVD đã chia sẻ! Với thơ, mình đã nhiều lần rơi nước mắt. Muốn bỏ viết nhưng không làm sao bỏ được!

      Xóa
    4. Dù cho có bỏ viết
      Vẫn không thể bỏ được thơ
      Bởi vì
      Thơ với Người
      Người với Thơ
      Đã hòa chung thành Một
      Sao có thể tách rời?
      Người không thể bỏ Thơ
      Thơ không thể bỏ Người!
      ---
      DVD xin có đôi lời chia sẻ...

      Xóa
    5. Tôi buồn thơ cũng buồn lây
      Tội cho thơ... chịu đắng cay trăm phần
      Nhiều khi thơ cũng tủi thân
      Câu chữ bần thần...nước mắt rưng rưng...

      Xóa